Cặp Đôi Cầm Thú – Chương 27 Uy hiếp – Botruyen
  •  Avatar
  • 18 lượt xem
  • 3 năm trước

Cặp Đôi Cầm Thú - Chương 27 Uy hiếp

Kiều Nhạc Hi vừa vội vừa tức nhưng không thể làm gì được cậu, chỉ có thể cau mày trừng, “Cậu có thể nghiêm chỉnh một chút được không?”

Giang Thánh Trác vỗ vỗ vai cô, “Yên tâm đi, ông già cũng không nặng tay, hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con mà!”

Giang Thánh Trác cười an ủi cô, “Đúng rồi, sao cậu lại ở đây?”

Kiều Nhạc Hi đang xoắn ống tay áo của cậu lên muốn nhìn vết thương, “Quan Duyệt đang trong phòng sinh”.

Giang Thánh Trác thản nhiên thu lại cánh tay nói sang chuyện khác, giọng nói nhẹ nhàng, “Ôi, trùng hợp thế à. Vậy thì tớ cũng đợi một chút”.

Kiều Nhạc Hi đẩy đẩy cậu ta, “Chờ quái gì mà chờ, mau về nghỉ ngơi đi!”

“Không, tớ cũng muốn cảm nhận không khí vui vẻ”.

Giang Thánh Trác không kiềm chế được giơ tay lên cằm, hai người đang nói chuyện lập tức nghe được tiếng khóc của con nít. Chỉ trong chốc lát, hộ tá ôm đứa bé được quấn cẩn thận đi ra ngoài.

Tạ Hằng ngay lập tức chạy tới, cẩn thận ôm, mặt cười khúc khích, “Là con gái, con gái!”

Kiều Nhạc Hi nhìn đứa bé nhỏ xíu, nhỏ như vậy, hai mắt còn chưa mở ra nhưng càng nhìn càng đáng yêu.

Giang Thánh Trác chọt chọt cô, “Cậu nhìn Tạ Hằng kìa, có phải bị ngu ngơ rồi không?”

Vừa nói vừa nhìn Tạ Hằng với vẻ chán ghét. Cậu ta kể từ khi thấy đứa bé không khép miệng lại được. Giờ hộ sĩ muốn mang bé đi mà cậu ta còn không muốn buông tay.

Nếu bình thường chắn chắn Kiều Nhạc Hi sẽ cho cậu một tát, nhưng thấy cậu ta đang mang thương tích đầy mình nên phải nhịn, “Cậu thì biết cái gì! Người ta là lần đầu tiên làm ba ba”

Giang Thánh Trác hừ lạnh, “Nghe cậu nói như vậy, cậu biết sao?”

Kiều Nhạc Hi lần nữa nhịn muốn vung tay lên mặt cậu ta, “Không nói với cậu nữa, tớ vào xem Quan Duyệt một lát”.

Trong phòng bệnh, Tạ Hằng từ giây phút hạnh phúc lâng lâng đã tỉnh lại, đang cầm khăn ấm lau Quan Duyệt. Trên mặt nở nụ cười dịu dàng, vành mắt có chút đỏ.

Kiều Nhạc Hi nhìn thấy cảnh này trong lòng ngổn ngang cảm xúc, “Chúng ta đừng quấy rầy bọn họ”.

Vừa nói vừa xoay người, rón rén cẩn thận trở ra.

Giang Thánh Trác dừng lại nhìn cô, “Cậu làm gì đó?”

Kiều Nhạc Hi than thở, “Thật hâm mộ, hâm mộ không được sao?”
Giang Thánh Trác không thể làm gì, chỉ cười nói, “Thằng nhóc con này càng ngày càng không có khuôn phép, không phân biệt lớn nhỏ”.

Ông Giang nghe tới đó đem quyển sách trên tay nện mạnh trên bàn, “Cậu có khuôn khổ chắc?”

Giang Niệm Nhất không sợ ngược lại cười làm mặt xấu với Giang Thánh Trác, Giang Thánh Trác không thể làm gì chỉ đứng đó.

Bà Giang từ phòng bênh cạnh đi ra, Giang Thánh Trác làm mặt khóc với bà gọi, “Bà nội!”

Bà Giang cười cuời, đi đến phòng đọc sách ngoắc ngoắc tay, “Niệm Nhất, qua đây, đi ra ngoài chơi với bà nội”.

Giang Niệm Nhất ngoan ngoãn nhảy từ trên ghế xuống, chạy ra ngoài. Bà Giang kéo tay nhóc đi xuống lầu, quay mặt nhìn Giang Thánh Trác nháy mắt một cái.

Trong lòng cậu biết rõ ông nội tuy mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, chỉ cần xuống giọng nịnh hót.

“Ui, ông nội, ông thật nổi giận sao? Đừng giận mà, ông thật là uy nghiêm nha, con thấy ông càng già càng lợi hại. Mặc dù ba con hung hãn đánh con cỡ nào nhưng chỉ cần ông mở miệng một cái ngay lập tức làm cha con hoảng hốt! Con lúc đó còn muốn quỳ xuống đất bái lạy…….

Giang Thánh Trác nói chuyện mà ông Giang thích nghe, cái gì nghe vui tai, cuối cùng ông Giang bị cậu chọc cười, tuy mặt vẫn còn nghiêm khắc nhưng có chút vui vẻ, “Cháu đó nha, không có tiến bộ gì hết, chỉ có bản lĩnh nịnh hót càng ngày càng lợi hại”.

“Con không phải học từ ông sao ạ, không phải ông nói con giống ông nhất sao?”

“Con đó, mặc dù thế nào, nhưng mà hiểu biết chính xác nỗi đau của con bé Nhạc Hi kia. Con nhóc đó cũng không còn trẻ, cũng nên kết hôn rồi”.

Giang Thánh Trác ngẩng đầu nhìn ông, “Ông có ý gì?”

Ông Giang tùy ý lật vài trang sách trên tay, “Hôm nay người nhà họ Bạc có hỏi thăm ông về con bé, nhìn có vẻ như họ rất hài lòng về con bé”.

“Bạc Trọng Dương?”

“Cháu biết? Đúng vậy, lúc nhà họ chuyển nhà con cũng biết mà, thằng bé Trọng Dương thật sự không tệ. Mặc dù từ nhỏ không được nuông chìu nhưng mà hiện tại tương lai của nhà họ Bạc cũng nhờ vào cậu ta, xem ra cũng khá xứng đôi với Nhạc Hi”.

Giang Thánh Trác rất không đồng ý rầm rì trong miệng, “Hừ, đây coi như ép hôn à? Cái con bé kia so với mình thì lỗ mãng, cô ấy đồng ý mới là chuyện lạ!”

“Tại sao là ép buộc, nói không chừng bọn họ nhìn vừa mắt nhau, bên Bạc gia mới đến đây dò hỏi, con nói thử đây là ý gì?”

Nói xong còn nhìn cậu đầy thâm ý.

Giang Thánh Trác nhìn ông Giang không có lời nào để nói. Cậu hôm nay gặp toàn chuyện bực mình, lần này càng thêm buồn bực.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.