Cặp Đôi Cầm Thú – Chương 25 Công viên trò chơi – Botruyen
  •  Avatar
  • 17 lượt xem
  • 3 năm trước

Cặp Đôi Cầm Thú - Chương 25 Công viên trò chơi

Giang Thánh Trác ngẩng đầu cười đi tới, “Anh Cả!”

Kiều Nhạc Hi cũng ngoan ngoãn kêu một tiếng anh.

Giang Thánh Khiêm nhìn hai người trước mặt cười nói, “Anh bận chút chuyện, chị dâu em không khỏe, chốc nữa giúp chị dâu chăm Niệm Nhất nhé?”.

Giang Thánh Trác gật đầu nói, “Được ạ”.

“Đi nhanh đi, Nhiệm Nhất mà nhìn thấy anh lại gây nháo lên nữa” – Vợ anh vỗ vỗ tay chồng an ủi.

Giang Thánh Khiêm chần chờ một chút, yên lặng mấy giây, Giang Niệm Nhất tựa như đã nhìn thấy, vốn dĩ nhóc đang chơi với con bé Lolita, nhanh chân chạy tới chân Giang Thánh Khiêm kêu lên, âm thanh mềm mỏng, “Ba ba ba ba, ba đừng đi, ba đã hứa là chơi một lát với con mà….”

Nhìn đôi mắt giàn giụa nước mắt của bé, bàn tay nhỏ trắng mập mạp bám lấy vạt áo mình không buông, trong lòng Giang Thánh Khiêm cảm thấy tê dại. Cậu ta bên ngoài đường đường là một người luôn giữ chữ tín, chỉ duy nhất đối với vợ con lần này lại nuốt lời. Có lúc cậu thật muốn buông tay, nhưng mà……….

Giang Thánh Trác đến gần, sờ đầu Giang Niệm Nhất, “Nhóc con, chú dẫn con đi chơi nha?”

Giang Thánh Trác bị ghét bỏ, “Con không muốn chú, con muốn ba ba!”

Kiều Nhạc Hi ngồi xổm trước mặt nhóc dụ dỗ, “Niệm Nhất ngoan, cô dẫn con đi ăn đồ ăn ngon, chịu không?”

Lần này đến phiên Kiều Nhạc Hi bị ghét bỏ, “Con không muốn, con muốn ba ba!”

Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi nhìn nhau, đều là bộ mặt bất đắc dĩ.

Giang Thánh Khiêm sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, “Trước hết con đi chơi với chú Tư và cô, giờ ba ba đi ra ngoài đến tối sẽ về dẫn con và mẹ cùng ra ngoài ăn tối, sau đó trở lại kể chuyện xưa, được không nào?”

Giang Niệm Nhất nén nước mắt suy nghĩ hồi lâu, nặng nề gật đầu, nước mắt đang rưng rưng trong mắt vì hành động này của nhóc mà thay nhau rơi xuống. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Giang Thánh Khiêm như bị nhéo đau. Vợ cậu đi đến bên cậu vỗ vai an ủi. Cậu mạnh mẽ xoay người rời khỏi.

Giang Niệm Nhất đứng ở cửa nhìn ba ba rời đi, xe chạy ra khỏi một khoảng xa mà nhóc còn đứng bất động.

“Niệm Nhất……..”

Giang Niệm Nhất vừa quay đầu nhìn mẹ cậu cười, “Mẹ…….. Ba ba nói hôm nay ba sẽ cùng con ăn cơm, xong rồi kể chuyện xưa dỗ con ngủ”.

Giang Thánh Trác cùng Kiều Nhạc Hi dụ dỗ chơi đùa với thằng bé cả nửa ngày, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, chơi một chút đã tươi cười. Giang Niệm Nhất ngồi trên ghế sô pha phe phẩy hai bàn chân cụt ngủn, ra oai chỉ vào Giang Thánh Trác, “Giang tiểu Tứ, tôi đây là con trai lớn của trưởng nam trong gia đình, chú không thể khi dễ tôi! Ông cố nội nói chú là……. là con cái gì??”

Kiều Nhạc Hi bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, “Con bất hiếu”.

Giang Niệm Nhất lập tức nhớ tới, “Đúng rồi, con bất hiếu!”

Giang Thánh Trác bật cười, ngẩng đầu cho Kiều Nhạc Hi một cái tát, cố hắng giọng nhịn cười giả vờ biểu hiện kính trọng, “Đúng vậy, con trai lớn của trưởng nam, tôi đây là đứa con bất hiếu trong gia đình không thể cùng cháu đích tôn so sánh được”.

Sau một lát, Giang Niệm Nhất nghĩ đến cái gì, đứng lên sô pha ôm cổ Giang Thánh Trác thân mật gọi, “Chú Tư, con muốn đi chơi”.

Giang Thánh Trác liếc thằng bé, mặt làm bộ sợ hãi, “Ui, con trai lớn của trưởng nam, cậu đừng bao giờ gọi như vậy, tôi sợ”
Giang Thánh Khiêm lái xe đưa cả nhà về.

Buổi trưa Giang Thánh Trác có uống qua chút rượu nên không lái xe đến, bây giờ chỉ có thể đi xe taxi về cùng Kiều Nhạc Hi.

Ngồi ở phía sau xe, Kiều Nhạc Hi mơ mơ màng màng dựa lên bả vai cậu ngủ gà ngủ gật.

Giang Thánh TRác nhớ tới chuyện hồi xế, khóe miệng cong lên.

Nếu như, tương lai, thật sự có một tên nhóc xấu xa gọi cậu là ba ba, gọi cô mẹ, vậy không biết sẽ có cảm giác gì?

****

Trong nháy mắt, thời tiết se lạnh, Kiều Nhạc Hi tắt máy tính chuẩn bị tan làm, nhìn thấy Quan Duyệt đang cau mày và Tạ Hằng, trong lòng kỳ quá hỏi, “Sao cậu lại tới đây?”

Quan Duyệt sắp sinh nên hành động không lanh lẹ, sắc mặt cũng không được tốt, “Mấy hạng mục trước lúc nghỉ phép xảy ra chút chuyện, tớ phải đến xem một chút, tới lấy tài liệu”.

Kiều Nhạc Hi rốt cuộc cũng hiểu rõ suy nghĩ của Tạ Hằng, khuyên, “Cậu như vậy còn đi đâu? Tớ phục cậu quá rồi, cậu đừng đi, tớ đi thay cậu, cậu mau về nghỉ ngơi đi!”

“Không tốt sao? Tớ biết gần đây cậu còn làm thêm giờ rất mệt mỏi”.

“Khách sáo với tớ làm gì, trở về nhanh đi, có chuyện gì tớ gọi điện cho cậu. Cứ như vậy đi, tớ đi đây. Tạ Hằng, mau đưa hai mẹ con về nhà đi!”

Quan Duyệt còn chưa nói gì, Kiều Nhạc Hi đã biến mất tiêu.

Đến công trường, ngay lập tức nhìn thấy Bạch Tân Tân đang hất cằm sai khiến mấy người công nhân. Sắc mặt Kiều Nhạc Hi lập tức bị kéo xuống. Mấy nhân viên đang làm nhìn thấy cô liền cười chào hỏi, “Kỹ sư Kiều tới!”

Kiều Nhạc Hi hít sâu một hơi tươi cười đáp lại, trong lòng có chút không bình tĩnh.

Đi vào trong mấy bước mới thấy mấy người mặc âu phục giày đen đang đứng xung quanh một người cao ngất.

Bạc Trọng Dương nhìn thấy cô cũng sửng sốt, cười nói, “Mọi người nói thế nào cũng phải chờ Kỹ sư Kiều, tôi không ngờ là cô”

Kiều Nhạc Hi lúc này đang mặc trang phục làm việc, cùng với hình ảnh tại bữa tiệc hôm đó hoàn toàn khác biệt. Cô cũng không nghĩ tới Bạc Trọng Dương hôm đó rời tiệc vội vàng mà còn có thể nhận ra cô.

“Tổng giám đốc Bạc” – Cô không tìm được từ nào thích hợp để gọi, chỉ có thể gọi theo cách chính thức.

Bạc Trọng Dương nghe cô gọi “Tổng giám đốc” khẽ cau mày, có loại buồn cười quá mức, “Tôi nhớ lúc trước chỗ này không phải cô phụ trách”

Kiều Nhạc Hi nghĩ rằng cậu ta chấn vấn năng lực làm việc của cô, lập tức giải thích, “Quan Duyệt sắp sinh, bây giờ không tới đây được. Thật ra cái hạng mục này tôi hiểu hơn so với Quan Duyệt, Tổng giám đốc không cần lo lắng…….”

Bạc Trọng Dương ngắt lời cô, “Tôi không có ý này, cô nghĩ nhiều rồi”.

Kiều Nhạc Hi không biết sao cảm thấy Tổng giám đốc Bạc Trọng Dương nói một câu mập mờ như vậy, không khỏi đỏ mặt.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.