Cặp Đôi Cầm Thú – Chương 2 Giang Bươm Bướm PK Xảo nhạc tư* – Botruyen
  •  Avatar
  • 85 lượt xem
  • 3 năm trước

Cặp Đôi Cầm Thú - Chương 2 Giang Bươm Bướm PK Xảo nhạc tư*

*Xảo nhạc tư là tên của một loại kem socola.

Mùa hè sau giữa trưa, mặc dù đã hơn 3 – 4 giờ chiều, nhưng mặt trời vẫn còn gay gắt nắng, xuyên thấu qua tầng lá cây, in loang lỗ trên mặt đất những bóng cây chập chờn. Bên trong tòa nhà hai tầng Tiểu Dương, đứng giữa thư phòng là cậu thiếu niên khoảng 15 – 16 tuổi, làn da trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo, tóc tai xốc xếch, đồng phục nhăn nhúm trên người thậm chí nhìn cũng khá được mắt, đôi mắt đang rũ xuống, đuôi mắt vễnh lên, mặc dù tuổi trẻ chưa phát triển đầy đủ, nhưng trên người lại có sức hấp dẫn như có như không.

Ngồi ở ghế sô-pha đối diện cậu thiếu niên là một người đàn ông lớn tuổi với đôi mắt sáng và tinh tường, đang nghiêm nghị phê bình cậu.

“Hôm nay cháu lại cúp học đi chơi bóng rổ đúng không? Nếu không phải bị ông gọi điện bắt về, có phải cháu định đến tối mới chịu về?”.

Cậu thiếu niên ngẩng đầu lên, đôi mắt dài nhỏ sáng ngời, bày ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng, “Không có đâu ông, sao lại thế được ạ! Con thật sự không có đi chơi bóng rổ”.

Ông già trừng mắt nhìn “Còn cứng đầu cãi lại hả? Ông…”

Khi ông già còn đang muốn nói gì lại nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

“Giang Thánh Trác! Cậu ra đây cho tôi! Đã nói trước là chiều nay theo tôi đi mua sách tham khảo, mà cậu dám cho tôi leo cây! Tôi ở dưới nắng đợi cậu suốt hai tiếng đồng hồ!..” – Kiều Nhạc Hi vừa gõ cửa nhà họ Giang vừa la hét ầm ĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, không biết là do nắng nóng hay do quá tức giận.

Bà Giang cười dỗ dành đôi câu, “Ông nội đang dạy dỗ nó, con bé này, đừng giận nữa”.

Kiều Nhạc Hi hướng theo cánh cửa kia nhìn nhìn, vừa đúng lúc, cánh cửa được mở ra từ bên trong, ông già sắc mặt nghiêm túc lúc trước đã không còn, thay vào đó là khuôn mặt rạng rỡ tươi cười bước ra, đi theo phía sau là Giang Thánh Trác.

Ông Giang thân thiết đi đến gần Kiều Nhạc Hi ngoắc ngoắc tay, “Bé con, tới đây, ông bên này”.

Kiều Nhạc Hi vừa trông thấy Giang Thánh Trác lại tức giận, nhưng ngay lập tức vui mừng chạy tới chỗ ông Giang cáo tội tên kia, “Ông nội, quyển sách tham khảo kia rất khó mua, con vất vả lắm mới hỏi thăm được nhà sách Thành Nam có bán, con lại không biết đường nên muốn cùng đi với Giang Thánh Trác, đã nói rõ là hẹn đợi ở sân bóng rổ, kết quả con chờ cậu ấy hai tiếng cũng chẳng thấy đâu. Không biết chỗ đó giờ còn bán không nữa….”

Vừa nói xong thì ủ rủ hạ đầu.

Giang Thánh Trác đứng ở một bên cũng cúi thấp đầu, khoé miệng không khống chế được cũng hơi cong lên.

“Là mình là mình, mình thừa nhận, vậy thì không biết là người nào, lớp mười một năm đó không nói một tiếng, nói là muốn đi Tây Tạng, còn bằng sống bằng chết lôi mình theo, khi trở về lại kéo mình chịu tội thay…..”

“Vậy thì là ai……”

Đây là điểm bất lợi của thanh mai trúc mã, một khi đấu khẩu, đối phương sẽ lôi tất cả những chuyện xấu của nhau từ nhỏ đến lớn để công kích lẫn nhau.

Đến cuối cùng, Kiều Nhạc Hi bị tức đến giậm chân, một phát tóm gọn tất cả: “Nói thế nào thì mình cũng là cô gái yếu ớt, cậu không thể nhường mình một chút sao?”

Giang Thánh Trác cười ha ha, giống như đang nghe cô kể chuyện cười, hài hước mở miệng: “Cậu mà là cô gái yếu ớt? Cậu là cô gái Kim Cương phúc hắc thì có, mình thì thế nào?”

“………”

Cuối cùng hai người ngừng chiến đứng thở hổn hển dựa vào xe bên cạnh.

Kiều Nhạc Hi nhấc chân đá Giang Thánh Trác, “Cậu không thể tập viết hai chữ khiêm tốn như thế nào àh?”

Giang Thánh Trác hừ lạnh một tiếng, “Mình không trộm, không tranh đoạt, tự mình kiếm tiền mua xe, tại sao phải che dấu, tính cách mình thế nào thì sẽ làm như thế ấy. Nếu mình làm như những gì cậu nói, thì chính là kẻ dối trá, giả tạo”.

Kiều Nhạc Hi lườm cậu bằng nửa con mắt, trong mắt cậu đối với tất cả mọi chuyện xung quanh dường như đều dửng dưng, buông thả, sống như một anh chàng đào hoa phóng đãng, “Mình với cậu không có tiếng nói chung”.

“Mình nói…” – Giang Thánh Trác ngừng nói dập tắt khói thuốc, hai tay bỏ trong túi quần, nghiêng nửa đầu quay sang cô nói: “Cậu hôm nay dùng lý do này, không sợ ông hiểu lầm là cậu đang ghen àh?”.

Kiều Nhạc Hi nhìn người bên cạnh đang miễn cưỡng đứng, khuôn mặt đẹp trai đang dương dương tự đắc kia, sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh bật cười, “Hahahaha, ghen? Cậu đừng có trêu mình, hai chúng ta biết nhau bao nhiêu năm, nếu như muốn xảy ra chuyện gì thì sớm đã có, không đợi đến ngày hôm nay, ha ha, cậu làm mình cười chết mất”.

Giang Thánh Trác cũng cười, khuôn mặt rạng rỡ, hai má lúm đồng tiền cực sâu, “Cũng đúng, mình cũng nghĩ như cậu.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.