Cặp Đôi Cầm Thú – Chương 14 Bạc hà rất cay – Botruyen
  •  Avatar
  • 24 lượt xem
  • 3 năm trước

Cặp Đôi Cầm Thú - Chương 14 Bạc hà rất cay

Trên đường trở về, Kiều Nhạc Hi ngồi ở ghế sau ngủ gà ngủ gật, đầu không ngừng đụng vào cửa kính, Giang Thánh Trác nâng tay kéo đầu cô tựa lên vai mình rồi nói với hai người ngồi ghế trước, “Chỉnh tiếng nhạc nhỏ lại”.

Ngồi phía trước là hai người bạn tốt của Giang Thánh Trác, bọn họ cùng Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi quen biết từ nhỏ và cùng nhau lớn lên tình cảm như anh em nên khi nhìn thấy chuyện vừa rồi cũng không nói nhiều.

Xe đang chạy với tốc độ nhanh trên đường, cả không gian đang yên tĩnh, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Kiều Nhạc Hi đang ngủ say sợ hết hồn, cả người nhảy dựng lên, tim như muốn nhảy ra ngoài.

Giang Thánh Trác vỗ vỗ lưng trấn an cô, Kiều Nhạc Hi nhìn cậu một chút mới lấy điện thoại ra, nhìn cũng không nhìn đã nghe máy. Nghe được giọng nói bên kia, trong nháy mắt cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Thánh Trác, thật lâu sau cô mới trả lời một chữ “được” rồi cúp điện thoại.

Sau đó, cô cúi đầu im lặng nghịch điện thoại, cũng không ngủ nữa.

Giang Thánh Trác đá đá chân cô, “Không ngủ nữa à? Điện thoại của ai đó? Sao nghe xong lại ủ rủ như vậy?”.

Kiều Nhạc Hi ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái rồi tiếp tục cúi đầu, buồn buồn trả lời, “Mạnh Lai nói xế trưa ngày kia về, gọi tớ đi rước cậu ấy, tớ nhận lời rồi”.

“Ừ”.

Sau đó hai người mỗi người mang ý nghĩ riêng trong im lặng.

Trước khi rời khỏi, Kiều Nhạc Hi đỡ cửa xe khom lưng thử thăm dò, “Ngày kia cậu có đi không?”

Giang Thánh Trác nghiêng người nhìn cô, “Cậu muốn tớ đi không?”

Kiều Nhạc Hi rũ mi xuống suy nghĩ hồi lâu, “Nếu không thì cùng đi?”

Giang Thánh Trác gật đầu, “Được, vậy ngày mốt tớ tới đón cậu”.

Kiều Nhạc Hi không biết thế nào, đột nhiên mặt không chút thay đổi đứng lên “phanh” một tiếng đóng cửa xe, cũng không quay đầu trực tiếp bỏ đi.

Giang Thánh Trác không hiểu ra sao, cũng không biết câu nói kia của cậu lại đắc tội gì cô.

Sau khi Kiều Nhạc Hi xuống xe, hai người vốn yên lặng ngồi ở ghế trước bắt đầu nói chuyện, “Ủa, Mạnh Lai là ai mà nghe quen tai quá vậy?”

“Vậy mà cậu cũng quên! Là bạn chơi thân nhất với Giang Thánh Trác thời trung học, sau này cùng nhau đi du học đấy”. Vừa nói vừa quay đầu hỏi Giang Thánh Trác, “Đúng không Giang?”.

Mỗi lần Giang Thánh Trác cùng bọn họ nói chuyện phiếm cũng giống như chăm ngòi tên lửa, càng nói càng hăng, cứ để bọn họ tùy tiện nói.
Nước mắt nhịn mười mấy ngày qua của Kiều Nhạc Hi cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận chảy xuống, mặc dù đã dần dần thích ứng với vị cay nồng nhưng nước mắt càng chảy càng nhiều.

Giang Thánh Trác không nghĩ nhiều, một tay đỡ tay lái, một tay giơ ra trước miệng cô, ra lệnh “Mau nhả ra!”

Kiều Nhạc Hi hất cằm lên ương ngạnh nói, “Tớ không nhả!”

Nói xong dùng sức nhai mấy cái, xong xuôi đem toàn bộ nuốt xuống.

Giang Thánh Trác không thể làm gì, chỉ biết cười khổ.

Bạch Tân Tân cùng Mạnh Lai nghe được tiếng của hai người, cả hai rướn người lên phía trước. Tầm mắt Mạnh Lai không chớp nhìn ánh mắt đang giao nhau giữa Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi, nụ cười trên mặt cứng ngắt, rất lâu sau mới điều chỉnh lại nét mặt, thân thiết hỏi, “Nhạc Hi, cậu làm sao vậy?”.

Kiều Nhạc Hi tùy tiện quệt hai hàng nước mắt trên mặt, hé ra khuôn mặt tươi cười, cười hì hì nói, “Ăn kẹo bạc hà cay thôi, cậu có muốn không?”

Vừa nói vừa đem kẹo đưa tới trước mặt cô ta.

Mạnh lai lắc đầu liên tục, “Cậu biết là tớ sợ nhất cay mà”

Kiều Nhạc Hi sửng sốt một chút, cười lên, “À, đúng rồi. Tớ quên!.”

Mạnh Lai mấy năm nay không về nên tạm thời ở lại khách sạn, trước tiên bọn họ đến khách sạn gửi hành lý rồi mới đi ăn.

Mọi người từ khách sạn đi ra, Kiều Nhạc Hi đứng lại không đi, cười mở miệng, “Lai Lai, thật ngại quá, tớ có chút việc, có thể không ăn cơm cùng cậu được, mọi người đi đi!”.

Cô hiện tại ngay cả cùng diễn kịch cũng thấy mệt mỏi.

Giang Thánh Trác vốn cho rằng cô bị chứng khó chịu khi thức dậy nhưng bây giờ mới phát hiện sắc mặt khó coi của cô, “Thế nào? Không khỏe? Thôi để tớ đưa cậu về trước”.

Kiều Nhạc Hi lắc đầu, “Không cần, các cậu đi ăn nhanh đi”.

Vừa nói xong thì cô đã chạy ra con đường đối diện đón taxi rời khỏi.

Giang Thánh Trác cau mày nhìn cô nhanh chân nhảy lên xe taxi rời khỏi, dường như phát hiện ra ánh mắt của Mạnh Lai đang chăm chú nhìn cậu, cậu mới thu hồi tầm mắt. Mất mây giây cậu mới quay đầu cười nói, “Đi thôi, đi ăn cơm trước”.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.