Cặp Đôi Cầm Thú – Chương 11 Bác sĩ dịu dàng ôn nhu, Ôn Thiều Thanh – Botruyen
  •  Avatar
  • 26 lượt xem
  • 3 năm trước

Cặp Đôi Cầm Thú - Chương 11 Bác sĩ dịu dàng ôn nhu, Ôn Thiều Thanh

Sau khi bác sĩ xác định không có gì đáng ngại, một bên cúi đầu viết đơn thuốc, một bên nghiêm túc hỏi những dị ứng với các thành phần thuốc của cô. Kiều Nhạc Hi càng nhìn càng thấy anh chàng này được mắt, khoé miệng không ngừng nhếch lên, vừa gãy trái vừa gãy phải nháy mắt mấy cái với Giang Thánh Trác.

Giang Thánh Trác đứng bên cạnh không nói gì đôi mắt trợn trắng, tỏ ra khinh bỉ cô.

Bác sĩ đưa đơn thuốc cho Giang Thánh Trác, “Được rồi, đi lấy thuốc đi”.

Giang Thánh Trác nhìn tờ giấy trên tay, hỏi “Vậy là xong rồi? Nhưng cô ấy còn sốt?”

Ánh mắt bác sĩ nhìn Giang Thánh Trác rồi lướt qua Kiều Nhạc Hi, nhìn tới nhìn lui mấy lần, cười nói, “Nếu cậu không yên lòng thì có thể truyền dịch”.

Vậy là chỉ vì một câu nói của Giang Thánh Trác mà Kiều Nhạc Hi bị kim đâm.

Kiều Nhạc Hi nhìn qua khe cửa thấy Giang Thánh Trác và anh chàng bác sĩ đứng bên ngoài nói chuyện cả buổi, còn nghe thấy tiếng cười của cả hai. Không lâu sau Giang Thánh Trác đẩy cửa đi vào.

Truyền được hơn nửa bình thì mấy triệu chứng của cô dần dần lắng xuống, có tinh thần hơn. Cô đùa Giang Thánh Trác, “Haiz, anh bác sĩ vừa rồi, cậu quen thân à?”.

Giang Thánh Trác bên cạnh nhàm chán lật tờ báo, không mấy bạn tâm trả lời, “Ừ, trước kia đi du học có quen biết”.

Kiều Nhạc Hi cười híp mắt, muốn moi tin từ cậu, “Hiếm khi thấy bác sĩ nào đẹp trai như vậy nha! Tên gì vậy?”.

Vẻ mặt Giang Thánh Trác không vui, “Tớ cũng rất đẹp sao không thấy cậu khen lấy một câu?”

Kiều Nhạc Hi “cắt” một tiếng, “Cậu có thể so sánh với người ta sao? Người ta là thiên thần áo trắng, người ta cứu người, cậu là đồ bẻ hoa (hại người), đúng rồi, lần trước cậu nói cái gì nà… À, đúng! Đồng phục hấp dẫn!”.

“Cái gì của tớ trong mắt cậu cũng sai là sao?” Giang Thánh Trác sắc mặt càng lạnh thêm mấy phần.

Kiều Nhạc Hi cẩn thận dụ dỗ, “Không có, đây không phải nói hai người các cậu thực ra là một kiểu sao? Không phải thời nay người ta đang ưa chuộng loại phong lưu xấu xa sao? Nói mau, anh ta tên gì?”

Giang Thánh Trác hừ hừ hai tiếng, với lời nịnh hót của cô xem như khá hài lòng, mới phun ra một cái tên, “Ôn Thiều Thanh”.

Ai kia mặt mày mê luyến, “Đến tên cũng dịu dàng như ngọc, thật là hiếm thấy!”.

Giang Thánh Trác quay đầu chăm chú nhìn cô, khẽ mĩm cười, “Thật ra cho dù tớ có nói tên gì, dù có là chó hoặc mèo cậu cũng đánh giá như vậy, đúng không?”.

Kiều Nhạc Hi bĩu môi, lại bị cậu nói trúng tim đen.

Từ bệnh viên đi ra, Kiều Nhạc Hi mới phát giác mình đói bụng, đá đá Giang Thánh Trác, “Này, tớ đói!”

Hai tay Giang Thánh Trác bỏ túi quần, chậm rãi đi theo tốc độ của cô, thong dong trả lời, “Cậu đi ăn Ôn Thiều Khanh đi”.

Kiều Nhạc Hi hơi lảo đảo, Giang Thánh Trác kịp thời đưa tay đỡ lấy.

Kiều Nhạc Hi mở to hai mắt nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt không thể tin nói, “Đàn ông đàn ang như cậu sao lại dễ dàng giận dỗi như vậy?”

Giang Thánh Trác cười nhạt, mắt nhìn phía trước, “Đúng vậy, tớ keo kiệt, không dịu dàng như ngọc, tên thì tục”.

Giang Thánh Trác hơi nở nụ cười, âm thanh trầm ấm vang lộ ra ý cười, “Thật ra không có việc gì, bất quá thấy cậu lớn tiếng như vậy chắc là không có chuyện gì rồi.”

Kiều Nhạc Hi ngây ngẩn cả người, đột nhiên không biết làm sao, “À….  Chuyện kia, cám ơn cậu! Chuyện đó của cậu có thể tìm ba cậu xem sao?”

Giang Thánh Trác xì cười một tiếng, “Cậu bị sốt đến ngốc rồi sao? Cậu đang giúp tớ hay hại tớ đây?”

Kiều Nhạc Hi lúc này mới kịp phản ứng, Giang Dung Tu có bao giờ giúp cậu đâu chứ!

Hai người nói nhảm vài câu rồi cúp điện thoại.

Đến giờ tan làm, Kiều Nhạc Hi nhận được điện thoại của Tề Trạch Thành, cậu ta muốn mời cơm tối, Kiều Nhạc Hi lập tức vui vẻ nhận lời.

Địa điểm hẹn là một đại sảnh lớn của một nhà hàng Tây gần công ty, có thể được xem như đây là một nơi khá lý tưởng để ăn tối. Tuy nhiên, đối diện với vẻ mặt muốn nói lại thôi của người đối diện thật khiến người khác không nuốt nổi.

Từ trước đến nay, mỗi khi ăn uống Kiều Nhạc Hi đều hết sức tập trung tinh thần, dù chuyện lớn thế nào cũng phải chờ cô ăn xong rồi mới nói. Ăn uống no nê, uống một chút nước trái cây, lau miệng, cô mới tao nhã mở miệng, “Có thể bắt đầu nói rồi”.

“Em cùng với Tổng giám Đốc Giang của Hoa Đình……”

Với kẻ nhàm chán này Kiều Nhạc Hi không muốn lãng phí thời gian nữa, cô dứt khoát trả lời ngắn gọn, “Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, không phải loại quan hệ như anh nghĩ đâu”.

Tề Trạch Thành lập tức cười nói tiếp, “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.”

Kiều Nhạc Hi nhìn khuôn mặt cười của cậu ta thật chướng mắt, càng nhìn càng phiền lòng, “Chỉ có chuyện này thôi?”

“Thực xin lỗi, chúng ta về sau vẫn là đồng nghiệp bình thường.” Tề Trạch Thành ấp úng nửa ngày, cuối cùng cũng nói ra.

Kiều Nhạc Hi gần như bị hôn mê, từ khi nào thì chúng ta không phải là “quan hệ đồng nghiệp bình thường” vậy?

Mặc dù với cậu Kiều Nhạc Hi không một chút hứng thú nhưng mà nhìn mặt khó xử của cậu ta, thấy một người từng yêu thích mình đột nhiên thay đổi bất ngờ như vậy, điều này làm cô có hơi tò mò.

“Thời gian trước, nhân viên thực tập mới – Bạch Tân Tân vào công ty, nghe nói là cháu gái của Tổng giám đốc Bạch.”

Kiều Nhạc Hi khóe mắt nâng lên, “Sau đó thì sao?”

“Bố của Tổng giám đốc Bạch trước kia là người làm việc trong bộ phận của Chính phủ, là cấp dưới của bên nhà họ Nhạc, chắc em biết rồi?”

Kiều Nhạc Hi gật đầu, sau đó không kiềm chế được cười rộ lên.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, Tề Trạch Thành sởn cả gai ốc.

Kiều Nhạc Hi càng nghĩ càng buồn cười, tiếng cười càng lớn hơn, thật không nghĩ tới bản thân cô có một ngày gặp phải trường hợp như thế này.

Ra khỏi nhà hàng, Kiều Nhạc Hi cấp tốc gọi điện cho Giang Thánh Trác, “Giang Thánh Trác, cậu mời tớ một bữa đi, tớ bị người ta đá rồi!”.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.