Cặp Đôi Cầm Thú – Chương 10 Dị ứng phấn hoa – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Cặp Đôi Cầm Thú - Chương 10 Dị ứng phấn hoa

Ngay khi Kiều Nhạc Hi bước ra khỏi thang máy đến phòng làm việc, Quan Duyệt không biết xuất hiện khi nào lôi kéo cô vào phòng cô ấy. Nội thất của tất cả các phòng trong công ty đều giống nhau, nhưng phòng của Quan Duyệt đặc biệt hơn hết. Chồng cô ấy vì lo lắng tia bức xạ sẽ ảnh hưởng đến bé nên sắp xếp nhiều cây xanh trong phòng hơn.

Nhớ lại lần đầu tiên Kiều Nhạc Hi vào phòng này, nhìn thấy cảnh trí trong phòng có hơi sửng sốt, quay lại nhìn cánh cửa sau lưng nói thầm, “Chắc là mình không đi nhằm đó chứ? Phòng gì mà giống như chợ cây kiểng thế này?”

Cũng vì chuyện này mà Kiều Nhạc Hi chọc Quan Duyệt không biết bao nhiêu lần.

Quan Duyệt xấu bụng cười, “Gần đây có chuyện gì xảy ra không?”

Kiều Nhạc Hi thở dài, cô cũng biết mình không dấu được.

Quan Duyệt xích lại gần, “Thật ra thì Tề Trạch Thành nói thế nào cũng được coi là nhân tài có sự nghiệp thành công, tuổi trẻ mà giữ chức Tổng thanh tra kỹ thuật, cậu ta cũng là người trẻ tuổi nhất trong các Tổng thanh tra ở công ty chúng ta từ trước đến nay, mặc dù so với cái tên biến thái bên cạnh cậu không thể so sánh, nhưng cũng được xem là người có tiền đồ, cậu không có chút rung động nào sao?”

“Động lòng chứ”, Kiều Nhạc Hi nửa thật nửa giả nói, bỗng nhiên lại hỏi “Cậu nói Tề Trạch Thành dạo này không biết bị kích thích gì mà để ý tớ quá vậy?”

Quan Duyệt cho cô một cái tát, “Người ta từ khi cậu vào công ty đã ám hiệu tình cảm với cậu rồi. Chỉ là cậu giả ngây giả dại không biết, người ta bất đắc dĩ mới công khai thôi”.

Kiều Nhạc Hi gật gù hả hê, hất hất khuôn mặt khổ sở, “Haiz, tình yêu nơi công sở là phiền toái nhất! Thật khổ cho cái số đào hoa mà!”

Từ phòng Quan Duyệt đi ra, Kiều Nhạc Hi nhìn vào đại sảnh, mọi người cứ nhìn cô cười mập mờ, cười tới mức khiến cô thấy sợ hãi.

Ngay lúc cô cảm thấy kỳ quái, mở cửa phòng làm việc ra, nhìn thấy bên trong khiến cô kinh hoàng không thôi, trong phòng khắp nơi đều là hoa hồng, sửng sốt mấy giây, nháy mắt mấy cái, phản ứng kịp thời đóng sầm cửa lại.

Kiều Nhạc Hi thấy mấy đồng nghiệp xung quanh lén lút cười trộm, không ai lên tiếng. Kiều Nhạc Hi tự nói: “Sao lại có người “cực phẩm” như vậy, thời đại gì rồi mà còn dùng cái chiêu cũ rích như vậy để theo đuổi con gái! Cậu ta nên theo Giang Thánh Trác học một khoá về “làm thế nào để lấy lòng con gái”.

Cô xoay người nhìn mọi người xung quanh cười hỏi, “Các bạn đồng nghiệp, có ai yêu thích hoa không? Nếu thích thì đến đây lấy”.

Mọi người nhìn nhìn, không rõ ý cô, cũng không một ai di chuyển.

Kiều Nhạc Hi tỏ ra tiếc nuối, “À, vậy ra không ai thích. Thôi thì đành phải ném vào thùng rác vậy!”

Kiều Nhạc Hi không dám cử động dù chỉ một chút, tựa như vừa cử động ngay lập tức có thể chạm đến môi của Giang Thánh Trác, cô nắm chặt khăn giấy trong tay, vốn là cơn ngứa khó chịu như vậy mà cũng không làm cô nhúc nhích chút nào.

Qua mấy giây sau Giang Thánh Trác buông cô ra, giọng điệu không tốt, “Bị nóng đến như vậy còn không chịu tới bệnh viện! Cậu định sốt biến thành người ngốc thì ai nuôi cậu?”

Kiều Nhạc Hi vẫn còn trong nổi khiếp sợ chưa trở về, thật lâu sau mới nói nhỏ, “Dù sao cũng không muốn cậu nuôi, cậu lo lắng cái gì…..”

Giang Thánh Trác mặt than khởi động xe, vừa đi được mấy trăm mét, Kiều Nhạc Hi liền kêu lên, “Này, sai rồi, sai rồi! Mới có mấy ngày mà cậu quên nhà tớ ở đâu hả? Phải quẹo phải ở đầu đường vừa rồi chứ, cậu định đi đâu?”

“Coi cậu kìa, với cái bộ dạng hiện giờ của cậu mà mới chịu uống thuốc thì có tác dụng gì, phải nhanh đi bệnh viện kiểm tra mới được!”

“Không nghiêm trọng như vậy đâu, tớ về nhà uống thuốc ngủ một giấc là được rồi! Tớ không đi bệnh viện đâu!”.

Giang Thánh Trác không thèm quan tâm đến lời phản đối của cô, lái xe thẳng đến bệnh viện.

Lúc đến bệnh viện cũng là lúc tan ca, Giang Thánh Trác vội vàng bỏ qua trình tự khám bệnh, nắm tay cô chạy thẳng lên lầu. Kiều Nhạc Hi vừa nhảy mũi vừa kêu lên, “Ay da, cậu phải đăng ký lấy thẻ khám chứ, cậu đi đâu vậy? Còn chưa lấy số khám bệnh mà!”.

Chạy một mạch lên lầu ba, dừng ngay trước phòng khám có bảng tên của bác sĩ trên cửa, thấy cậu có vẻ không giống như đang đùa giỡn như bình thường, Kiều Nhạc Hi cũng theo sau đi vào.

Đẩy cửa vào, vốn dĩ vị bác sĩ trẻ ngồi phía sau bàn làm việc kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, sau đó tươi cười rạng rỡ, “Sao cậu lại tới đây, tớ chuẩn bị tan ca đây”.

Kiều Nhạc Hi theo sau nhìn thấy cảnh này, nháy mắt mấy cái, bác sĩ rất đẹp trai, rất nhã nhặn lịch sự nha!

Giang Thánh Trác lấy tay đẩy cô lên phía trước, “Cô ấy bị dị ứng”.

Anh bác sĩ trẻ đứng lên, chiếc áo blouse trắng nổi bậc dáng người cao ráo khoẻ mạnh.

Sau khi kiểm tra mấy phút, lại hỏi thêm một số vấn đề, mặc dù hiện tại cả khuôn mặt Kiều Nhạc Hi bị sưng đỏ giống như đầu heo, lại nhảy mũi, ho khan, chảy nước mắt nước mũi tèm lem, đúng thật là cảnh tượng đặc sắc nhất của cảnh giới “nhếch nhác”, mà đối lập với hình ảnh đó là vẻ mặt hút hồn của anh bác sĩ trẻ tuổi này.

Kiều Nhạc Hi trong lòng vô cùng cảm khái, thật là một cực phẩm!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.