Tác giả: Ngư
Ngô Thanh Hoan bỏ trốn Sở Tử Tuần, trước mắt cô tìm đến một phòng trọ cho thuê giá rẻ. Sau khi thảo luận xong với bên chủ thuê thì họ đồng ý cho cô thuê ngắn hạn khoảng một tuần. Dù sao khi đám cưới của Gia Kỳ kết thúc, cô sẽ tiếp tục bay sang nước ngoài sinh sống.
Thật ra ban đầu bên chủ thuê không hề đồng ý, chỗ bọn họ chỉ thường cho thuê dài hạn, bảo cô chỉ ở một tuần thì nên ra khách sạn ở. Thế nhưng Ngô Thanh Hoan rất kiên trì, cô đứng bên cạnh năn nỉ mãi, chủ thuê là một bác gái, thấy tính tình cô mềm mỏng, ngoại hình lại xinh đẹp nên không khỏi xuôi lòng theo. Dù sao phòng trọ đó cũng không ai ở, cứ đồng ý cho cô thuê một tuần vậy.
Ngô Thanh Hoan vui mừng không ngừng cảm ơn chủ thuê, lập tức kéo vali vào nơi ở mới, may mắn mà tiền tiết kiệm của cô vẫn còn đủ dùng, có thể rảnh rang nằm bên này mấy ngày mà không bị chết đói.
Tối đến, Ngô Thanh Hoan đánh một giấc tới nỗi váng đầu mới tỉnh lại bò ra ngoài tìm cơm ăn, môi trường sống ở tiểu khu này không được tốt lắm, bởi vì thường xuyên có mấy lưu manh tụ tập, hơn nữa đây là khu cho thuê giá rẻ nên rất nhiều thành phần xã hội đều tụ lại ở đây.
Ví như bên cạnh phòng cô có một gia đình sinh sống, người đàn ông trong gia đình này rất thường xuyên đánh vợ, phòng cách âm không tốt, mỗi lần bọn họ cãi vã cô đều nghe thấy. Trong lòng Ngô Thanh Hoan thương cảm cho chị vợ, thế nhưng cũng không thể xen vào chuyện gia đình người khác.
Trên đời này có khá nhiều chuyện rất lạ, giả như chị vợ bị bạo hành như thế, vì sao lại không ly hôn cùng người chồng đó? Nếu là ngày xưa, Ngô Thanh Hoan chắc chắn sẽ không hiểu, thế nhưng mấy năm nay tự bương chải đã giúp cô trưởng thành hơn. Đại khái là trong cuộc sống, có rất nhiều chuyện không thể thuận theo ý của mình đi, muốn, thì sao chứ?
Thật ra lúc ở nước ngoài Ngô Thanh Hoa đã sớm biết chuyện năm đó ba cô tới tìm Sở Tử Tuần, lấy chuyện gia đình hắn ra ép buộc hắn chia tay với cô.
Nếu đổi lại là cô, cô có chia tay với Sở Tử Tuần không? Chắc chắn là có, gia đình mà, sao cô có thể không đồng ý?
Hẳn là lúc đó Sở Tử Tuần đã nghĩ, bây giờ tạm rời xa cô, chờ khi hắn có đủ khả năng, lại một lần nữa tìm cô nói chuyện yêu đương.
Tuy cô biết rõ như thế, nhưng lại không tự chủ được gắn cho hắn cái mác bội bạc.
Bởi vì hắn bỏ rơi cô ư? Chẳng phải, chỉ là cô hận thái độ của hắn.
Nếu như lúc đó hắn nói cho cô tất cả, khuyên bảo cô, bảo cô chờ hắn, cô chắc chắn sẽ chờ. Chờ bọn họ trưởng thành hơn, có nhiều khả năng hơn.
Thế nhưng lúc đó hắn thế nào? Hắn muốn đưa cô về, hắn im lặng, hắn đã nhẫn tâm để cô đi. Hôm đó cô là người nói không muốn gặp lại hắn nữa, nhưng sự thật hắn mới là kẻ bỏ cô lại.
Ngô Thanh Hoan cầm bánh mì bước ra khỏi cửa hàng, cô định cắn một miếng nhưng lại thôi, cảm thấy vô vị, không muốn ăn nữa.
Cô cầm bánh mì rảo bước về tiểu khu, cũng không biết là mấy giờ, trời tối đen như mực. Ở đây không gần trung tâm thành phố, đường đi khá vắng vẻ, cô dựa theo ánh trăng mà chầm chậm đi. Nếu là cô gái khác, hẳn đã sợ chết khiếp.