[Cao H | Ver Tục] Nghiêm Túc Theo Đuổi Nam Thần – Chương 9: Khẩu thị tâm phi – Botruyen

[Cao H | Ver Tục] Nghiêm Túc Theo Đuổi Nam Thần - Chương 9: Khẩu thị tâm phi

Editor: Ngư

\”Bạn học Sở, cậu đang tìm tớ sao?\”

Đúng lúc Sở Tử Tuần phải đi thì đột nhiên lại nghe thấy một thanh âm ngọt ngào phát ra từ phía sau. Khuôn mặt hằn rõ vết thương của Ngô Thanh Hoan xuất hiện, cô vỗ vỗ bả vai hắn.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun màu đỏ bó sát, tôn lên khuôn ngực đầy đặn mê người, cộng thêm chiếc quần jean màu xanh lục, trên tóc được cột nhiều lọn mỏng, cả người nhìn qua vô cùng bắt mắt.

Người với người chung quy vẫn khác nhau rất lớn, nếu đổi lại là người khác phối màu đỏ cùng màu xanh lục như vậy, nhất định sẽ bị cười chế nhạo, nhưng trái lại được mặc trên người cô, thế mà vẫn đẹp đến vậy.

Sở Tử Tuần xoay người, ngay lập tức nhìn thấy người nào đó đang ngước mắt nhìn hắn, trên khuôn mặt vẫn như cũ treo nụ cười xinh đẹp đến loá mắt.

\”Không phải.\”

Sở Tử Tuần nhìn khuôn mặt nhỏ của Ngô Thanh Hoan đang treo lên hai quầng thâm mắt rất to, rõ ràng là do thức đêm thường xuyên gây ra, quan sát thấy khoé miệng của cô còn trầy thêm một miếng da, thanh âm của hắn không khỏi càng trở nên lạnh lẽo.

Ngô Thanh Hoan làm sao tin lời hắn nói, cô vẫn như cũ tươi cười chăm chú nhìn Sở Tử Tuần, hàng mi cong dài chớp chớp tựa như một bàn chải nhỏ nhẹ nhàng cào trong lòng khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy.

\”Cậu nói dối, nếu không phải, vậy cậu xuất hiện ở đây làm gì, ngắm phong cảnh à?\”

Xung quanh ngoại trừ sân thể dục cùng tường cao, cái gì cũng không có.

\”…\”

Sở Tử Tuần xoay người bỏ đi.

\”À, bị tớ nói trúng, cho nên thẹn quá hoá giận?\”

Ngô Thanh Hoan nhanh chóng bắt lấy tay Sở Tử Tuần, không kiềm chế được làm nũng: \”Bạn học Sở, mặt tớ bị thương rồi, cậu không nhìn thấy sao?\”

Thật ra Ngô Thanh Hoan cũng không biết làm nũng, nhưng mấy ngày trước cô được nghe kể chuyện tình cảm của mấy chị em, biết được con trai chịu không nổi nhất chính là con gái làm nũng, cho nên cô cũng muốn dùng cách này thử xem.

Sở Tử Tuần nhìn xuống bàn tay đang được Ngô Thanh Hoan nắm chặt, giọng nói của hắn trước sau vẫn như một, vô cùng lạnh nhạt: \”Cậu bị thương liên quan gì đến tôi?\”

\”Tại sao lại không liên quan, cậu là bạn trai mà tớ đã nhận định nha.\”

Ngô Thanh Hoan nhìn sắc mặt khó coi của Sở Tử Tuần, cô chẳng những không sợ hãi mà ngược lại còn không ngừng cố gắng cầm lấy ngón giữa mảnh mai thon dài của hắn nhẹ nhàng đưa lên miệng mút vào, thậm chí còn cố ý phát ra âm thanh mút mát vô cùng sắc tình.

Ngô Thanh Hoan vừa dùng đầu lưỡi nhỏ ngọt ngào không ngừng mút lấy ngón tay Sở Tử Tuần vừa đưa mắt chăm chú nhìn hắn: \”Bạn học Sở, cậu có thích tớ làm vậy với cậu không? Ngón tay của cậu thật thon nha. Tớ còn muốn ăn chỗ khác thô to hơn trên người cậu, được không?”

\”Ngô Thanh Hoan, cậu đừng cố ý thách thức giới hạn của tôi lần nữa.\”

Trong khoảnh khắc ngón tay bị cô ngậm lấy, nháy mắt đại não Sở Tử Tuần liền trống rỗng, ngón tay bị Ngô Thanh Hoan mút chặt giống như bị điện giật, khiến cả người hắn đều tê dại đến run rẩy.

Hành động này… Chẳng lẽ cô không biết hành động này có nghĩa là gì sao?

Khuôn miệng nóng bỏng của cô rất nhỏ, không biết liệu có thể ngậm được dương vật thô to của hắn hay không, lúc cương lên dương vật của hắn sẽ càng lớn, chắc không vừa đâu nhỉ? Nếu cố tình đút mạnh vào, nước bọt và tinh dịch sẽ tràn ra từ miệng của cô, nhỏ giọt trên mép…

Tựa như không cách nào khống chế, ánh mắt Sở Tử Tuần tối lại, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi anh đào đỏ hồng của Ngô Thanh Hoan.

\”Làm sao bây giờ bạn học Sở, cậu càng giữ bình tĩnh thì tớ càng muốn nhìn thấy bộ dáng mặt người dạ thú của cậu.\”

Nhìn Sở Tử Tuần xanh mặt, rồi lại biến thành bộ dáng không có cách nào, Ngô Thanh Hoan cười vui đến đau bụng.

\”Thoa thuốc cho tớ, được không?\”

Ngô Thanh Hoan kéo Sở Tử Tuần đến ngồi ở sân thể dục, cô lấy từ túi áo ra một chai thuốc trị liệu vết thương đưa cho Sở Tử Tuần.

Hắn rũ mắt nhìn chai thuốc trong tay, không rõ bọn họ tại sao lại phát triển đến tình trạng hiện tại.

\”Bị người khác đánh?\”

\”Ừm.\”

Ngô Thanh Hoan bĩu môi, uất ức gật gật đầu, cố gắng tranh thủ sự quan tâm của người trong lòng.

Thật ra đối phương bị đánh nghiêm trọng hơn cô rất nhiều, đến mức phải vào viện nằm, còn vết thương của cô lại không đáng nhắc đến chút nào, nhưng mà chuyện này còn lâu cô mới nói cho Sở Tử Tuần biết.

\”Đáng đời.\”

\”Hả?\”

Ngô Thanh Hoan trừng to đôi mắt nhìn Sở Tử Tuần, không thể tin được thì ra hắn lại độc miệng đến vậy.

Cũng không biết có phải do cô bị ảo giác hay không, chỉ là vừa rồi lại đột nhiên nhìn thấy trong mắt Sở Tử Tuần loé qua ý cười.

\”Đừng đi đánh nhau nữa, con gái đừng thô lỗ quá.\”

Sở Tử Tuần phun thuốc lên tay, hắn xoa đều sau đó nhẹ nhàng áp lên vết thương trên mặt cô.

\”Thế nào, cậu thích con gái dịu dàng?\”

Hơi thở nóng bỏng Ngô Thanh Hoan nhẹ nhàng phả lên vành tai Sở Tử Tuần, cảm giác vô cùng ái muội.

\”Không liên quan cậu.\”

Thoa thuốc xong cho Ngô Thanh Hoan, Sở Tử Tuần đứng lên muốn bỏ đi.

\”Không được đi!\”

\”Sở Tử Tuần, tớ nói thật cho cậu biết, tớ không phải mẫu con gái dịu dàng nhưng cậu cũng không được phép ghét bỏ tớ.\”

Ngô Thanh Hoan nhìn thẳng vào đôi mắt lãnh đạm của Sở Tử Tuần đúng tình hợp lý nói. Trong chuyện tình cảm từ trước đến nay cô vẫn luôn nhiệt tình chủ động lại rất bá đạo.

Sở Tử Tuần nhìn Ngô Thanh Hoan chơi xấu ngồi dưới đất, một góc nào đó sâu thẳm trong lòng dần dần không chịu nổi bắt đầu sụp đổ.

Chờ sau khi Sở Tử Tuần về phòng học, hắn mới nhận ra được, tất cả mọi thứ hôm nay đều đã vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn, hắn đã hoàn toàn đi lệch khỏi quỹ đạo vốn có.

Chuyện này rất nguy hiểm, nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy nghiện.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.