[Cao H | Ver Tục] Nghiêm Túc Theo Đuổi Nam Thần – Chương 64: Anh trai cưng chiều em gái – Botruyen

[Cao H | Ver Tục] Nghiêm Túc Theo Đuổi Nam Thần - Chương 64: Anh trai cưng chiều em gái

Editor: Ngư

Đảo mắt, sinh nhật của hai đứa nhỏ đang đến gần, Ngô Thanh Hoan lo lắng không biết mua quà gì tặng cho hai con.

Trên ghế sô pha trong phòng khách, Sở Vũ Phỉ đang ngồi trên đùi Sở Tử Tuần, hai tay nhỏ bé ôm lấy cổ hắn, cực kỳ dính người: “Ba, con muốn đi công viên giải trí ~”

Sở Tử Tuần ôm con gái, ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng bảo: “Được, ngày mai ba dẫn con đi.”

“Không cần không cần đâu.” Sở Vũ Phỉ lắc đầu, cánh tay nhỏ nhắn chỉ về phía Sở Vũ Mặc: “Ý con là muốn để anh trai dẫn con đi, ba ở cạnh mẹ được rồi.”

Cho dù đi đâu cô bé cũng muốn có anh trai bên cạnh.

“Anh không đi.” Sở Vũ Mặc đang chơi Sudoku, nghe vậy cậu bé liền cau mày, cậu không muốn đến công viên giải trí chút nào, không có hứng thú.

“Ba, ba nhìn anh đi!” Sở Vũ Phỉ chu miệng nhõng nhẽo, bày ra dáng vẻ sắp bật khóc.

Ngô Thanh Hoan bưng trái cây đi tới, cô thấy bầu không khí có gì đó không ổn, liền hỏi: “Phỉ Phỉ, có chuyện gì sao?”

Sở Vũ Phỉ phồng mặt bánh bao của mình lên, tức giận cáo trạng: “Mẹ, con muốn anh dẫn con đi công viên giải trí chơi nhưng anh ấy không muốn đi!”

Sở Vũ Mặc nhíu mày lại, giọng nói lạnh lùng: “Tự em đi, anh không có hứng thú.”

Mặc dù chỉ mới hai ba tuổi nhưng Sở Vũ Mặc đã sở hữu khí chất xa cách ngàn dặm, giống hệt như Sở Tử Tuần, hoàn toàn trái ngược với cô em gái của mình.

Sở Vũ Phỉ dụi dụi mắt giả vờ khóc, cô bé chạy tới chỗ anh trai vài bước, đá nhẹ vào chân cậu, lên án nói: “Đồ anh tồi, anh không đau lòng cho em một chút nào!”

Cái gì mà anh trai yêu thương em gái, Sở Vũ Phỉ không hề cảm thấy mình là người được yêu thương kia.

Phải biết rằng ở trường mẫu giáo, những đứa trẻ khác có anh trai trông hạnh phúc hơn cô bé rất nhiều. Những anh trai đó đối xử với bọn họ thật tốt, đâu giống người anh trai này của cô bé, hừ.

Tuy nhiên, Sở Vũ Phỉ không biết được rằng vào những khi cô bé đá chăn lúc khuya khoắt, bao nhiêu lần đi tiểu đêm, Sở Vũ Mặc luôn là người sẽ đắp lại chăn cho cô bé vì sợ cô bé bị cảm lạnh. Cậu còn đánh thằng nhóc khi dễ Sở Vũ Phỉ ở nhà trẻ tới nỗi mặt sưng lên ngay sau khi cô bé chạy về nhà mách, càng sẽ vì em gái nói thích bánh ngọt mà lập tức học làm bánh, làm cho cô bé những chiếc bánh kem nhỏ và bánh quy khác nhau.

Ở một góc nhỏ trong lòng Sở Vũ Mặc, cậu bé rất thương em gái, cũng cảm thấy em gái nhà mình rất đáng yêu, dù sao dáng vẻ cô bé cũng giống như búp bê Tây Dương, lúc nhõng nhẽo bán manh rất khó để người khác không thích.

Chỉ là cậu không thích nói ra, những chuyện cậu làm vì em gái đều là lặng lẽ mà làm, bởi vì tính cách cậu như thế.

Những chuyện này Sở Vũ Phỉ đều không biết, nhưng Ngô Thanh Hoan với Sở Tử Tuần đều biết.

Ngô Thanh Hoan ôm Sở Vũ Mặc vào lòng, cùng chơi sudoku với cậu bé.

Hai cục cưng nhà cô, một nóng một lạnh, tính cách khác biệt rất lớn, nhưng khi Vũ Phỉ lớn lên, cô bé có sự bảo vệ của Vũ Mặc khiến cô không phải lo lắng quá nhiều.

Thế mới nói, cô làm mẹ khá nhẹ nhàng.

Sau khi hai đứa nhóc cai sữa, Sở Vũ Mặc liền trở thành một người đàn ông nhỏ bé, chăm sóc em gái, dỗ em gái ngủ, còn kể chuyện trước khi đi ngủ cho em gái nghe.

Mặc dù phần lớn mọi việc đều là do bị Sở Vũ Phỉ ép buộc, nhưng trên thực tế cậu bé cũng không cảm thấy chán ghét như vậy.

Sở Vũ Phỉ được di truyền từ Ngô Thanh Hoan, trong lòng biết rõ đạo lý cho một cái tát thì bù lại cái ngọt, vì thế cô bé bĩu môi, mặc kệ Sở Vũ Mặc giãy giụa, lập tức hôn lên mặt cậu một cái thật mạnh, trên khuôn mặt non nớt còn để lại dấu vết nước bọt.

“Anh à, ngày mai cùng đi công viên giải trí đi, anh yên tâm, em sẽ bảo vệ anh.”

Sở Vũ Mặc: “…”

Còn bảo vệ cậu, em gái nhà cậu thực sự tự tin.

Ngày hôm sau, Sở Vũ Phỉ dậy sớm, tối qua cô bé đã chuẩn bị tốt mấy thứ hôm này sẽ mang theo đi chơi.

“Anh ơi, chải đầu.”

Sở Vũ Phỉ ngồi trên mép giường, đưa lược cho Sở Vũ Mặc.

Sở Vũ Mặc thở dài, biết mình trốn không thoát nên chỉ có thể ngồi dậy cẩn thận chải tóc cho em gái.

Vẻ mặt của cậu bé rất nghiêm túc, động tác nhẹ nhàng sợ Sở Vũ Phỉ bị đau.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, ăn xong bữa sáng, hai đứa nhóc liền cùng nhau ra khỏi cửa.

Ở công viên giải trí, các bạn nhỏ rất nhiều.

Sở Vũ Phỉ cầm kem ốc quế, vừa ăn vừa nắm chặt tay Sở Vũ Mặc đứng xếp hàng.

Cô bé muốn ngồi thuyền hải tặc, lại hơi sợ độ cao, vì thế lôi kéo Sở Vũ Mặc, một hai bắt cậu bé phải đi với mình.

“Anh à, em không ăn nổi nữa.”

Ăn được hai miếng kem thì Sở Vũ Phỉ không chịu ăn nữa, hôm nay ở nhà cô bé đã ăn rất nhiều trái cây, bụng còn tròn vo.

“Đưa anh.”

Sở Vũ Mặc thở dài lần thứ hai, động tác tự nhiên lấy kem trong tay em gái ăn tiếp.

Ở nhà, cơm Sở Vũ Phỉ ăn không hết đều đưa qua cho cậu bé ăn.

Đổ bỏ rất lãng phí, hơn nữa mặc dù ngoài miệng cậu luôn tỏ vẻ ghét bỏ những thứ em gái mình từng ăn nhưng mà lần nào cũng ăn như thường mà thôi.

Chơi thuyền hải tặc xong, hai đứa nhỏ đến vòng xoay ngựa gỗ.

Bởi vì hai đứa còn quá nhỏ, nhân viên không cho hai đứa ngồi tàu lượn siêu tốc, Sở Vũ Phỉ bĩu môi, trong lòng thầm cảm thấy đáng tiếc.

Nhưng mà chẳng sao, dưới sự đe doạ cùng dụ dỗ của Sở Vũ Phỉ, anh trai đã đáp ứng rồi, chờ khi nào cô bé trưởng thành sẽ lại dẫn cô bé đến đây chơi tàu lượn siêu tốc.

Thiết kế của công viên giải trí này đặc biệt thơ mộng, giống như một tòa lâu đài, Sở Vũ Phỉ chơi trong đó rất lâu nhưng không muốn ra về.

Buổi chiều, Sở Vũ Phỉ chơi mệt dựa vai Sở Vũ Mặc nặng nề ngủ mất.

Có anh trai bên cạnh, cô bé rất an tâm.

“Giống như con heo, ở đâu cũng ngủ được.”

Sở Vũ Mặc ôm em gái, cậu vươn tay nhéo khuôn mặt bánh bao đang ngủ say của cô bé, trên mặt cũng ánh lên ý cười.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu khi ngủ của em gái, ánh mắt của Sở Vũ Mặc dần dần trở nên kiên định hơn.

Cậu nghĩ cứ như vậy chăm em gái trưởng thành, cố gắng để bản thân mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức tương lai có thể vì cô bé mà che mưa chắn gió, đây cũng là một chuyện không tồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.