Editor: Ngư
Hai năm sau.
Sở Vũ Mặc chưa đầy một tuổi đã có thể đi mà không cần dựa vào tường, còn Sở Vũ Phỉ cứ đi được ba bước thì lại bị ngã hai bước.
Mỗi lần ngã, Sở Vũ Phỉ đều quỳ trên mặt đất khóc lớn mà không chịu đứng dậy, phải chờ anh trai đến đỡ cô bé lên.
Ngô Thanh Hoan cũng không đau lòng, dù sao trên sàn nhà đều trải chăn cashmere rất dày, con té cũng không hề thấy đau, cô chỉ ngồi một bên cắn hạt dưa nhìn hai anh em đáng yêu vui đùa.
Sau khi Sở Vũ Mặc nhìn thấy em gái mình ngã, mày cậu bé hơi nhăn lại, bước đến bên cạnh em gái, nhàn nhạt mở miệng, biểu cảm kia đúng thật là phiên bản thu nhỏ của Sở Tử Tuần: “Đứng lên.”
Sở Vũ Phỉ còn lâu mới sợ thái độ lạnh lùng của anh trai, cô bé chu miệng nhỏ, đáng thương nhìn cậu, vươn đôi tay: “Anh trai, ôm ~”
“…”
Sở Vũ Mặc nhìn em gái nhỏ, không làm ra bất kỳ động tác nào.
Sở Vũ Phỉ cũng không vội, đôi tay như cũ dang rộng, ngồi chờ dưới đất.
Sở Vũ Mặc không có cách nào với cô bé, cuối cùng cũng chỉ có thể bế cô lên.
Ngô Thanh Hoan dựa vào lòng Sở Tử Tuần, cười rộ lên: “Tử Tuần, anh có phát hiện không, tính cách Vũ Mặc giống anh, Vũ Phỉ lại giống em.”
“Ừm.”
Sở Tử Tuần cười khẽ một tiếng, hắn cũng nhận ra.
Hai bé con đều rất đáng yêu, chỉ là tính cách khác biệt rất lớn, một đứa lạnh lùng, một đứa lại hoạt bát.
Dần dần, Ngô Thanh Hoan phát hiện ra, ngoại trừ tính cách thì chỉ số thông minh của hai đứa cũng rất khác biệt.
Anh trai rất thông minh, những thứ đã gặp qua tất không bao giờ quên, thích nghiên cứu đề toán Olympic, mà trí nhớ của em gái lại không quá tốt, cũng không thích học, luôn ỷ lại vào anh trai, đi đâu cũng chạy theo cậu bé.
Sở Vũ Mặc cạn lời nhìn cô bé: “Em có thể đừng bám đuôi anh nữa không?”
Sở Vũ Phỉ đội một cái nón đáng yêu, sắp khóc thành tiếng: “Anh trai, có phải anh không thích Vũ Phỉ không?”
“Anh trai còn phải đi học, em đừng đi theo, bạn học khác sẽ cười anh.”
Tuy Sở Vũ Mặc còn nhỏ nhưng cậu bé đã hiểu được tầm quan trọng của mặt mũi, không muốn có một cái đuôi nhỏ theo sau.
“Em không chịu! Em cũng muốn đi!”
Sở Vũ Phỉ níu ống tay áo anh trai, nước mắt lưng tròng nhìn cậu bé, không cho cậu đi.
Ngô Thanh Hoan đi tới ôm hai cục vàng vào lòng, dịu dàng nói với Sở Vũ Mặc: “Vũ Mặc, mẹ từng nói với con rồi, con là anh trai, anh trai phải nhường nhịn em gái, em gái muốn theo con đi học, con dẫn theo em cùng đi có sao.”
“Dạ mẹ.”
Đối mặt với yêu cầu của Ngô Thanh Hoan, cho dù Sở Vũ Mặc không bằng lòng, cậu cũng chỉ có thể đồng ý.
Cậu mang cặp sách, mặt không biểu cảm nắm tay em gái tới trường đi học.
“Anh trai, em mang cặp cho anh!”
Mặt Sở Vũ Phỉ còn lấm lem nước mắt, lập tức nở nụ cười, chân chó lấy cặp sách của Sở Vũ Mặc cầm trên tay.
Sở Vũ Mặc đã quen với skill biến hoá biểu cảm vô địch của em gái nhà mình, vẻ mặt cậu bé cũng tự nhiên rất thờ ơ.
Ngô Thanh Hoan cười haha, nhìn Sở Tử Tuần nói Sở Vũ Phỉ học được tuyệt chiêu của em rồi.
“Anh trai, em có một chuyện muốn hỏi anh.”
“Nói.”
Cổng trường, khuôn mặt bánh bao của Sở Vũ Phỉ nhăn lại, hỏi ra vấn đề mình đã tò mò từ rất lâu: “Anh trai, tại sao ba không cho chúng ta ngủ cạnh mẹ?”
Lần nào cũng là thế này, lúc cô bé còn thức thì được ôm trong lòng mẹ ngủ, lúc tỉnh lại lần nữa thì đã phát hiện mình bị ôm tới giường em bé cách vách ngủ rồi.
Sở Vũ Mặc thoáng nhìn qua em gái, thanh âm mềm mại lại có thâm ý khác: “Còn không phải do em dính người à.”
Có một số chuyện, chờ cô bé lớn lên sẽ biết.
“Em đâu có!”
Sở Vũ Phỉ chu miệng nhỏ tỏ vẻ không phục, cô bé chỉ là rất yêu ba mẹ, muốn mỗi ngày mở mắt ra đều nhìn thấy bọn họ đầu tiên.
Miệng ngậm một viên kẹo trái cây, cô bé chớp chớp đôi mắt to ngấn nước, ghé vào tai Sở Vũ Mặc thần bí thì thầm: “Còn nữa, anh à, lần trước em giả vờ ngủ, nhìn thấy ba tưởng chúng ta đã ngủ rồi, hơn nửa đêm bế chúng ta đến phòng khác ngủ, có phải ba muốn độc chiếm mẹ không?”
Sở Vũ Mặc: “…”
Cậu không còn lời nào để nói em gái ngu ngốc nhà mình.
“Anh trai, sao anh không nói tiếng nào? Có phải anh không yêu em không?”
“Huhuhu, anh trai, anh không yêu Vũ Phỉ…”
“Anh trai…”
“Câm miệng!”
Sở Vũ Mặc không thể nhịn được nữa.
Cậu thật đau đầu, em gái này, quả thật rất thích nhõng nhẽo, cậu từ lạnh lùng chuyển sang bình tĩnh, lại từ bình tĩnh chuyển sang trạng thái muốn điên mất.
Tối đến lúc đi ngủ, Vũ Phỉ lại giả bộ ngủ, không ngoài dự đoán cô bé lại bị Sở Tử Tuần bế đến phòng khác ngủ.
Nửa đêm, cô bé vươn tay nhỏ, lắc lư người Sở Vũ Mặc tới tỉnh ngủ: “Anh trai, thức mau, đừng ngủ nữa.”
“Sao vậy?”
Sở Vũ Mặc bị đánh thức, cậu mở mắt ra, bất đắc dĩ nhìn em gái nhà mình.
Sở Vũ Phỉ chớp chớp đôi mắt to tròn, đứng lên khỏi giường: “Chúng ta mau đến xem ba mẹ đang làm gì! Anh trai, anh đi cùng em đi.”
Ngày nào tối đến ba cũng ôm bọn họ sang ngủ phòng khác, cô bé thật sự tò mò, muốn đi tới xem.
“… Về đây, đừng tới quấy rầy ba mẹ ngủ.”
Có một số chuyện không thể để cô bé vạch trần.
“Tại sao?”
Sở Vũ Phỉ nhìn anh trai, lòng hiếu học tràn đầy.
Sở Vũ Mặc ôm cô bé vào lòng, giọng điệu bất đắc dĩ lại cưng chiều: “Ngủ đi, có anh trai ở đây, đừng sợ.”
“Dạ.”
Vũ Phỉ bé nhỏ được Vũ Mặc bé nhỏ ôm vào lòng, cô bé cảm thấy an tâm cực kỳ, lập tức quên mất chuyện mình muốn tới phòng ba mẹ hóng chuyện.
“Anh trai, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
oOo
Tử Tuần, Thanh Hoan: “Vũ Phỉ, ba mẹ lạy con” 🙇