Editor: Ngư
Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã đến thứ sáu, hôm nay lớp bọn họ có liên hoan cho nên buổi chiều sau khi tan học liền kéo nhau đến quán lẩu.
Lớp trưởng đi phía Ngô Thanh Hoan, cầm cặp sách cho cô, dáng vẻ chân chó nói: \”Lão đại, tớ cảm thấy bây giờ cậu rất khẩn trương.\”
Không sai, từ sau khi lớp trưởng trở thành cổ máy chuyên dụng làm bài tập cho Ngô Thanh Hoan, cậu thậm chí còn tôn cô làm lão đại, hy vọng ở trong trường Ngô Thanh Hoan có thể che chở cho cậu.
Tuy rằng lớp trưởng rất nhát gan nhưng Ngô Thanh Hoan cũng không chán ghét cậu, hơn nữa lớp trưởng lại rất nghe lời, vì thế cô đồng ý cho cậu trở thành đàn em.
Ngô Thanh Hoan xoa xoa khuôn mặt của mình, không dám tin hỏi cậu: \”Rõ ràng lắm à?\”
Cô thật sự khẩn trương tới vậy à?
Nhưng mà thật sự trong lòng cô rất khẩn trương, cô sắp phải bày tỏ tình yêu, còn có khả năng bị người khác nhẫn tâm từ chối. Thử nghĩ nếu mọi chuyện thành như vậy, từ nay về sau hình tượng của cô sẽ hoàn toàn sụp đổ, còn đám chị em thì không biết sẽ cười nhạo sau lưng cô như thế nào.
\”Tiểu Hoan Hoan, thoải mái đi, không sao đâu.\”
Gia Kỳ ôm cánh tay Ngô Thanh Hoan, cổ vũ cho cô: \”Ngày hôm qua cậu còn dám đánh một gã côn đồ không nghe lời tới mức gãy xương tay, bây giờ chỉ hát một bài thôi mà, có gì phải sợ?\”
Không sai, thân là một đứa lưu manh, từ sáu tuổi Ngô Thanh Hoan đã bắt đầu đi học Tae Kwon Do, học suốt mười hai năm, bây giờ trình độ vô cùng khá, đánh nhau không sợ bất kỳ một kẻ nào.
Nhưng mà, theo đuổi một anh chàng học bá lạnh lùng lại không đơn giản giống như chuyện đánh một người ngã xuống, trong lòng cô thật sự chịu thua.
Đám người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến quán lẩu gần trường học.
Giáo viên chủ nhiệm đặt bàn ở lầu hai, sau khi bọn họ đi lên mới phát hiện ra nơi này đúng thật rất tốt, rất có bầu không khí.
Ngô Thanh Hoan liếc mắt một cái đã nhìn thấy Sở Tử Tuần ngồi trong góc, hắn đang nói với anh em tốt của mình cái gì đó, vẻ mặt bình tĩnh, khoé miệng còn lộ ra nụ cười rất nhẹ, nhưng nhìn qua vô cùng vui vẻ.
Ngô Thanh Hoan không nhịn được bĩu môi, trong lòng mắng thầm, thì ra hắn còn biết cười đó, không biết khi nào hắn mới cười được như vậy với cô?
Cô bất tri bất giác mà ăn xong nồi lẩu với bạn học, sau đó cùng đám người Gia Kỳ đi tăng hai đến KTV ca hát.
Trong phòng lớn xa hoa, có nhóm ba nhóm năm bạn học bắt đầu đánh bài, còn có vài bạn đã uống say, nói chuyện cũng không còn rõ ràng trực tiếp ngã lên sofa bất tỉnh nhân sự, còn lại chỉ có vài bạn học nữ giành micro để hát.
Chờ các bạn ấy hát đủ rồi, Ngô Thanh Hoan mới nhận lấy micro, chọn bài《Giày cao gót màu đỏ》. Mấy ngày hôm nay cô chọn tới chọn lui hơn mấy trăm bài hát, nghe đi nghe lại cũng chỉ muốn đi ngủ, cuối cùng cũng chọn được bài hát có lời phù hợp để thể hiện chính xác tình cảm của bản thân.
\”… Bài hát này, tôi muốn hát tặng nó cho một người\”, Ngô Thanh Hoan ngồi trên ghế dài phát ra âm thanh, bộ dáng nhỏ xinh đáng yêu hấp dẫn không ít ánh mắt của bạn học trong lớp, nhưng cô không hề quan tâm đến, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Tử Tuần, tiếp tục nói: \”Tên của người này tôi không thể nói, dù sao cậu ấy cũng hiểu rõ. Tôi hy vọng, sau khi cậu ấy nghe xong bài hát này sẽ chấp nhận lời tỏ tình của tôi, cùng tôi ở bên nhau.\”
Tiếp đó, nhạc nền vang lên, Ngô Thanh Hoan theo tiếng nhạc chậm rãi cất giọng:
Phải hình dung anh như thế nào mới thích hợp nhất đây.
Phải lấy gì so sánh với anh mới xem như đặc biệt nhỉ.
Cảm giác dành cho anh sao mãnh liệt quá đỗi.
Nhưng lại không hiểu rõ lắm, chỉ biết cảm nhận bằng trực giác mà thôi.
Bên anh như sự khoan khoái khi được vùi mình trong chăn êm.
Nhưng cũng giống hệt ngọn gió mãi trôi không ngừng nghỉ.
Lại từa tựa hương nước hoa thoang thoảng trên cổ tay.
Và cũng như đôi giày cao gót màu đỏ khiến em lưu luyến không rời.
Lúc bắt đầu hát Ngô Thanh Hoan có chút căng thẳng, nhưng sau khi bị cuốn theo cảm xúc của ca khúc thì cô liền hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Giọng nói của cô vốn dĩ thuộc kiểu ngọt ngào, nhưng do mấy ngày nay liên tục luyện hát dẫn đến việc giọng trở nên khàn khàn, nhưng trùng hợp lại rất phù hợp với bài hát này.
Còn phù hợp hơn chính là, hôm nay trên chân Ngô Thanh Hoan cũng mang một đôi giày cao gót màu đỏ, một tay cô cầm lấy micro, một tay khác chống ở trên ghế, nhìn qua cả người thoải mái lại vô cùng gợi cảm, tựa như cách một áng sương mờ, thần bí khiến người khác không kiềm lòng được mà muốn chạm đến.
Trong lúc cô hát bài hát này, ánh mắt vẫn luôn không chớp nhìn Sở Tử Tuần, mà Sở Tử Tuần lại lẳng lặng ngồi trong một góc, ánh mắt dường như xuyên thấu qua đám người đối diện với Ngô Thanh Hoan.
Biểu cảm của hắn vẫn như cũ cao ngạo lạnh nhạt, nhưng cũng chỉ có bản thân hắn hiểu rõ, thời khắc này trong lòng hắn, Ngô Thanh Hoan xinh đẹp tới cỡ nào.