Editor: Ngư
Mang thai mười tháng, sinh nở một ngày, thời gian dần dần trôi qua.
Sáng hôm nay, Sở Tử Tuần đang đàm phán với người ngoại quốc ở công ty thì nhận được điện thoại của Ngô Thanh Hoan.
Trong điện thoại, cô rất bình tĩnh báo với hắn, nói nước ối vỡ rồi, có thể sẽ sắp sinh.
Trong một khắc đó, Sở Tử Tuần lập tức chạy như điên từ phòng họp ra ngoài, bỏ lại những người khác với vẻ mặt hoang mang.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới hóa ra Sở tổng mang vẻ mặt lạnh nhạt trước nay cũng có thể lộ ra biểu cảm hoảng loạn như thế, tựa như trời sắp phải sập xuống.
Sở Tử Tuần lái xe nhanh như bão táp, vượt cả đèn đỏ chạy về nhà. Sau đó hắn bế Ngô Thanh Hoan lên xe, một mạch chạy tới bệnh viện.
Cô sinh sớm trước một tuần.
Hắn nhíu chặt mày đứng ngoài phòng sinh, cảm thấy đời này chưa bao giờ khẩn trương như vậy. Đứng chờ bên ngoài mấy tiếng, lòng bàn tay của hắn đã đổ đầy mồ hôi, còn không tự giác được mà run rẩy.
Giờ phút này Sở Tử Tuần mới chân thật cảm nhận được, hóa ra thời gian có thể trôi qua lâu đến thế.
Rốt cuộc rất lâu sau, bên tai hắn cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, tiếng khóc thanh thúy vang dội.
Hơn nữa, không phải một tiếng mà là hai tiếng.
“Chúc mừng anh, mẹ con bình an, là thai long phượng.”
Hộ sĩ mở cửa phòng sinh, ý bảo bây giờ Sở Tử Tuần có thể vào.
“Cảm ơn.”
Sở Tử Tuần kích động tới mức sắp không thốt nên lời, hắn hít một hơi thật sâu để cảm xúc mình ổn định trở lại, thế nhưng bước chân vào phòng sinh vẫn như cũ có hơi lảo đảo.
Vừa mới sinh xong, trán Ngô Thanh Hoan lấm tấm mồ hôi, cơ thể yếu ớt, cô mệt tới mức không nói nên lời thế nhưng lại không muốn nghỉ ngơi một phút nào, ánh mắt dịu dàng chỉ lo chăm chú nhìn vào hai đứa trẻ nằm trong ngực.
“Tử Tuần, anh mau đến xem, con rất đáng yêu.”
Ngô Thanh Hoan trông thấy hắn bước vào, cô mỉm cười vẫy tay.
“Thanh Hoan, vất vả cho em rồi.”
Sở Tử Tuần ngồi bên mép giường nhìn Ngô Thanh Hoan, hốc mắt hắn đỏ lên, cắn chặt răng.
Cô vươn tay sờ khuôn mặt của hắn, mặc cho sắc mặt tái nhợt vẫn không kiềm lòng được trêu hắn, dịu dàng nói: “Tử Tuần, sao lại khóc? Em sinh cho anh một nam một nữ, có giỏi không?”
“Rất giỏi.” Sở Tử Tuần nắm chặt tay Ngô Thanh Hoan đặt bên môi mân mê hôn lấy, giọng nói của hắn khàn khàn mang theo sự cảm động không thể nào diễn tả bằng lời: “Vợ của anh giỏi nhất.”
Mặc dù nét mặt của Ngô Thanh Hoan rất nhẹ nhàng, nhưng hắn biết sinh nở không phải một chuyện dễ dàng, vừa rồi chắc chắn cô đã rất đau.
Mà hắn ngoại trừ việc chỉ biết đứng bên ngoài đau lòng, cái gì cũng không làm được.
Hắn rất tự trách, nhẹ nhàng dụi đầu vào ngực cô, thanh âm nghẹn ngào mang theo sự hối lỗ vô cùng nói: “Thanh Hoan, rất xin lỗi em, hôm nay đáng lẽ ra anh nên ở nhà chăm sóc em, thật sự rất xin lỗi em.”
Ngô Thanh Hoan lắc đầu, vuốt ve tóc đen trên đỉnh đầu hắn, ôn hòa cười rộ lên: “Lúc con còn trong bụng em rất khỏe mạnh, hơn nữa, là em để anh đến công ty, anh đừng tự trách. Em cũng không ngờ lại sinh trước một tuần, chắc là hai đứa nhỏ ở trong bụng rất khó chịu nên muốn ra ngoài gặp mặt chúng ta sớm một chút.”
“Thật ra sinh con cũng không kinh khủng giống như em từng tưởng tượng.” Ngô Thanh Hoan cười lên, cảm thấy mình có hơi ngốc: “Chỉ là hôm nay em cũng không biết nước ối vỡ khi nào, cuối cùng là do bảo mẫu nói với em.”
Lúc ấy cô còn tưởng rằng nước tiểu của mình dính trên váy, bởi vì lúc đó cô hoàn toàn không có cảm giác gì, càng đừng nói đến chuyện đau đớn.
Khi đó cô cũng không sợ lắm, phản ứng đầu tiên chính là gọi điện cho Sở Tử Tuần, nói cho hắn biết mình sắp sinh rồi.
“Em cứ nghỉ ngơi cho tốt.” Sở Tử Tuần hôn lên trán cô, ánh mắt dịu dàng đến mức sắp hòa tan cô bên trong.
“Vâng.”
Ngô Thanh Hoan gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Sở Tử tuần rũ mắt nhìn đến trên lòng cô, hai đứa trẻ đều rất có sức sống, chân nhỏ đạp loạn trong không trung, tay nhỏ nắm chặt lại.
Hắn bế hai con lên, động tác rất cẩn thận.
Đột nhiên, tâm trạng của hắn trở nên rất phức tạp, cảm động khôn kể, thứ gọi là huyết thống này thật sự kỳ diệu. Hắn chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng được lên chức ba rồi.
Nhưng Sở Tử Tuần không dám ôm lâu lắm, các con còn quá nhỏ, cơ thể lại mềm mại vô cùng, hắn sợ mình không cẩn thận lại làm các con bị thương, vì thế rất nhanh đã bế hai đứa trẻ về lại giường em bé.
Một tuần sau, cơ thể của Ngô Thanh Hoan hồi phục như cũ, cô được xuất viện trong tình trạng sức khỏe tốt.
Khi cho con bú sữa ở nhà, Ngô Thanh Hoan nói cho Sở Tử Tuần biết đứa chui ra ngoài trước là con trai, đứa ra sau là con gái, mặc dù em gái chỉ ra muộn hơn anh trai hai phút nhưng con bé chỉ có thể làm em gái.
Anh trai tên là Sở Vũ Mặc, em gái tên là Sở Vũ Phỉ.
Mặc dù sinh non một tuần nhưng may mắn là cả hai bé đều khỏe mạnh.