Editor: Ngư
Buổi sáng, Ngô Thanh Hoan đang nằm trên giường chơi Anipop thì chuông điện thoại vang lên.
Cô nhấn nút nghe: \”Alo, Tử Tuần?\”
Tối hôm qua cô bị Sở Tử Tuần lăn lộn cả đêm, bây giờ cả người đều đau nhức.
\”Dậy rồi à?\”
\”Vẫn chưa, chờ một lát nữa, có chuyện gì ạ?\”
Ngô Thanh Hoan nằm ở trên giường thuận miệng hỏi.
Giọng nói lạnh nhạt của Sở Tử Tuần từ đầu dây bên kia truyền đến: \”Anh quên cầm theo văn kiện, nó còn trong phòng làm việc, khi nào em dậy thì mang tới cho anh đi, chiều nay anh cần dùng để họp, anh gửi địa chỉ công ty cho em rồi.\”
Hắn biết, tối qua cô mệt chết rồi.
Nhưng tài liệu này vẫn chưa cần gấp, bây giờ cô còn có thể nghỉ ngơi thêm một chút nữa.
\”Vâng, anh chờ em.\”
Ngô Thanh Hoan dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô ăn chút bữa sáng do Sở Tử Tuần nấu sẵn để trên bàn sau đó mới bắt taxi đến công ty hắn.
Công ty của hắn nằm trong khu vực phồn hoa nhất thành phố, giá thuê khiến người khác líu lưỡi.
Mặc dù Sở Tử Tuần không cần dùng gấp, nhưng cô vẫn muốn đưa văn kiện đến cho hắn càng sớm càng tốt.
Ngô Thanh Hoan bước vào nhìn xung quanh, đại sảnh sáng sủa, rộng rãi, lễ tân ở đây rất lịch sự, khí chất xuất chúng, còn chủ động dẫn cô đến thang máy.
\”Leng keng\” một tiếng, thang máy dừng ở lầu 28.
Đây là văn phòng của Sở Tử Tuần, một mình hắn chiếm giữ một tầng, các nhân viên khác làm việc ở tầng 27.
Ngô Thanh Hoan đưa mắt qua cửa kính trong suốt, trông thấy Sở Tử Tuần đang cúi đầu xem văn kiện.
Dáng vẻ hắn tập trung làm việc rất cuốn hút, bàn tay thon dài cầm bút máy, thỉnh thoảng lại gõ nhẹ xuống bàn, toát lên vẻ quyến rũ mạnh mẽ của một người đàn ông trưởng thành.
Ngô Thanh Hoan định đẩy cửa bước vào, nhưng Sở Tử Tuần giống như có tâm linh tương thông với cô, hắn ngẩng đầu lên liền trông thấy cô đang đứng ở cửa.
Phát hiện là cô, bên môi Sở Tử Tuần lập tức cong lên tràn ngập ý cười, hoà tan lãnh đạm trong mắt hắn.
\”Em tới rồi à?\” Sở Tử Tuần buông bút, cười nhìn cô.
\”Ừm.\”
Ngô Thanh Hoan đặt tài liệu cần dùng lên bàn làm việc của hắn.
\”Lại đây.\” Sở Tử Tuần đưa tay, cười ngoắc cô một cái.
Ngô Thanh Hoan không hiểu đi qua, trong nháy mắt liền bị hắn ôm vào ngực.
Hắn ôm chặt cô ngồi trên đùi mình.
Ngô Thanh Hoan vòng tay ôm cổ hắn, có chút ngượng ngùng: \”Sở Tử Tuần, anh muốn à?\”
Loại ánh mắt này của hắn, cô đã quá quen rồi.