Editor: Ngư
Sau khi dạo quanh khuôn viên trường cả ngày, Sở Tử Tuần đưa Ngô Thanh Hoan đi ăn ở quán ăn đối diện trường học. Ông chủ ở đó vẫn là ông chủ cũ, chưa từng thay đổi.
Ngô Thanh Hoan nhớ tới lúc trước còn đi học, cô và Sở Tử Tuần thích nhất đến đây ăn cơm.
Mặc dù môi trường ở đây không tốt như mấy nhà hàng Tây nhưng Ngô Thanh Hoan rất hài lòng. Đồ ăn rất ngon cho nên hôm nay cô ăn khá nhiều, còn cùng Sở Tử Tuần mỗi người uống một chai bia.
Ăn cơm xong, Sở Tử Tuần uống bia nên không thể lái xe, hắn gọi điện thoại nhờ tài xế đến đón bọn họ.
Hơn nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cổng biệt thự. Sau khi hai người xuống xe, tài xế lái xe chạy đi.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà Sở Tử Tuần, căn biệt thự theo phong cách Châu Âu, kiến trúc rất đẹp.
\”Thanh Hoan, đây là nhà của chúng ta.\”
Sở Tử Tuần ôm chặt eo cô từ phía sau, Ngô Thanh Hoan đứng trước cửa sổ sát đất, cô đưa mắt nhìn lên mặt kính pha lê, bên trên đang phản chiếu hình ảnh bọn họ rúc vào nhau.
\”Vâng.\” Cô cười rộ lên, cảm nhận sự hạnh phúc đang bủa vây lấy cơ thể.
\”Nhưng còn công việc của em bên kia…\”
\”Đừng lo, để anh xử lý.\” Sở Tử Tuần chôn đầu vào cần cổ trắng nõn của cô: \”Nếu em thích công việc này, vậy anh mở cho em một đạo quán, để em tiếp tục làm huấn luyện viên được không?\”
\”Không cần mở, để tự em đi xin việc.\” Ngô Thanh Hoan nhẹ giọng nói.
Cô không muốn Sở Tử Tuần vì cô làm quá nhiều chuyện.
\”Nhưng anh không muốn em làm việc bên ngoài chịu uất ức.\” Giọng nói hắn dịu dàng mà kiên định: \”Tự mình mở đạo quán, không ai dám bày sắc mặt cho em xem.\”
\”Nhưng là…\”
\”Không có nhưng gì cả, chúng ta sẽ sớm thành vợ chồng, giữa vợ chồng còn cần tính toán rạch ròi như vậy à?\”
Hắn biết lòng tự trọng của cô rất cao, cũng biết cô cũng có thể dùng năng lực của mình tìm được công việc mới. Nhưng hắn là bạn trai cô, hắn không muốn thấy cô mệt mỏi.
Cho nên về chuyện này, hắn không muốn thoả hiệp.
\”Được rồi.\”
Cảm nhận được sự kiên quyết trong lời nói của Sở Tử Tuần, Ngô Thanh Hoan gật đầu đồng ý, cũng không để tâm tới chuyện này nữa, ngữ khí chân thành tha thiết nói với hắn: \”Cảm ơn anh, Tử Tuần.\”
\”Cảm ơn thế nào?\”
Sở Tử Tuần cười hỏi.
\”?\”
Ngô Thanh Hoan quay đầu nhìn lại, vẻ mặt ngu người nhìn hắn.
Sở Tử Tuần cười nhẹ một tiếng, môi mỏng hôn lên vành tai nhạy cảm của cô, thanh âm trầm thấp gợi cảm: \”Nói gì dễ nghe một chút.\”
Tai Ngô Thanh Hoan bị hơi nóng của hắn phả vào làm cho tê dại, một hồi lâu cô mới phản ứng lại được, chân chó khen hắn: \”Người đàn ông của em tuyệt quá!\”
Sở Tử Tuần bật cười, mờ ám đáp lời cô: \”Đương nhiên, kích cỡ của anh cũng rất tuyệt phải không?\”
Nói xong, hắn liền ấn nhẹ chỗ giữa háng mình vào rãnh mông của Ngô Thanh Hoan.
\”A!\”
Ngô Thanh Hoan không kịp đề phòng bị hắn đâm nhẹ về phía trước một chút, hai tay cô đỡ lên mặt kính pha lê, sau mông lập tức cảm nhận được thứ nào đó chống vào, mặt cô tức khắc đỏ bừng.
Tên đàn ông này thực sự không thay đổi chút nào, luôn thích dùng giọng điệu nghiêm túc nói ra mấy lời như vậy.
\”Thanh Hoan, cục cưng của anh.\”
Sở Tử Tuần lẩm bẩm bên tai cô, hắn xoay người Ngô Thanh Hoan lại để cô nhìn hắn, sau đó dùng tay bóp chặt bầu vú đầy đặn của cô qua lớp áo len mỏng.
\”Ừm…\”
Bầu không khí đột nhiên trở nên nóng bỏng, Ngô Thanh Hoan bật ra tiếng rên rỉ, có chút ý loạn tình mê.
Đúng lúc này, điện thoại của Sở Tử Tuần vang lên, hắn mặc kệ, chỉ cúi đầu hôn lên ngực cô.
\”Tử Tuần, điện thoại của anh…\”
Ngô Thanh Hoan nghe được chuông điện thoại, nháy mắt trở nên tỉnh táo lại.
\”Alo?\”
Sở Tử Tuần bắt máy, tuy rằng cố gắng khống chế nhưng giọng điệu vẫn không tốt lắm.
Ngô Thanh Hoan không nhịn được cười thành tiếng, loại chuyện này bị phá hỏng, trong lòng hắn nhất định rất khó chịu.
Bên kia, Sở Tử Tuần vừa nghe điện thoại xong, Ngô Thanh Hoan cố ý chọc ghẹo hắn, cô vươn tay vuốt ve sườn mặt hắn: \”Tử Tuần, sao vừa rồi em cảm thấy anh nghe điện thoại, giọng nói có chút dục cầu bất mãn?\”
Sở Tử Tuần nheo mắt lại, hắn nguy hiểm bước đến gần cô: \”Đúng vậy, anh dục cầu bất mãn. Thế nào, muốn thoả mãn anh không?\”
Ngô Thanh Hoan lắc đầu, cô nhanh chóng bỏ chạy: \”Không được không được, không phải anh phải tới công ty họp sao? Anh đi đi, để người khác đợi lâu không tốt đâu, ngoan.\”
Sở Tử Tuần lẳng lặng nhìn Ngô Thanh Hoan, sau đó ôm cô tới sô pha, hắn cúi đầu cắn lên mông cô, yết hầu chuyển động, cất giọng nói: \”Ngoan ngoãn chờ anh về, tối nay anh về chơi chết em!\”