Editor: Ngư
Ngày hôm sau tỉnh lại, Ngô Thanh Hoan phát hiện thân thể đã không còn cảm giác dính nhớp, ga trải giường cũng đã được thay, cô khẽ quay đầu lại, bên cạnh là khuôn mặt an tĩnh ngủ say của Sở Tử Tuần.
Sau mấy năm thời gian lắng đọng, cô phát hiện Sở Tử Tuần ngày càng trở nên đẹp trai, không, ngay từ đầu hắn cũng đã rất đẹp trai rồi.
Ngô Thanh Hoan cụp mắt liếc nhìn dấu hôn xanh tím trên người mình, nhìn vào nó liền có thể tưởng tượng được ngày hôm qua bọn họ làm tình kịch liệt đến mức nào.
Mà điều càng khiến cho Ngô Thanh Hoan không thể phản bác đó là, cô vẫn có cảm giác mạnh mẽ đối với Sở Tử Tuần, bất luận là về thể xác hay về tinh thần, nếu không, đêm qua cô sẽ không nhạy cảm như vậy, vừa bị hắn chạm vào đã chảy nước ra.
Ngay lúc Ngô Thanh Hoan đang ngây người nhìn chằm chằm khuôn mặt của Sở Tử Tuần, hắn chầm chậm mở mắt ra, giọng nói lúc mới thức dậy có chút khàn khàn: \”Tỉnh rồi? Đói bụng không, anh làm bữa sáng cho em.\”
\”Tôi…\”
Ngô Thanh Hoan vừa mở miệng định muốn nói gì đó, lại đột nhiên phát hiện giọng nói của cô cũng khàn vô cùng.
Sở Tử Tuần cười khẽ một tiếng, hắn giương một tay kéo Ngô Thanh Hoan vào lòng, sau khi ôm chặt cô trong ngực mới hôn nhẹ lên trán cô, nói: \”Tối hôm qua trên giường rên lớn quá, bây giờ không nói được hả?\”
\”…\”
Ngô Thanh Hoan đưa mắt hung hăng trừng hắn một cái.
Nếu không phải do hắn, cô cũng không biến thành như vậy.
\”Em ngủ thêm một lát đi, anh đi làm bữa sáng rồi sẽ gọi em.\”
Sở Tử Tuần đứng dậy mặc áo ngủ, đi về phía cửa.
Nhìn bóng lưng của hắn rời đi, trong mắt Ngô Thanh Hoan lóe lên cảm xúc lẫn lộn.
Bây giờ là tình huống gì? Bọn họ hoà hợp rồi à?
Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy thiếu gì đó.
Ngô Thanh Hoan nằm xuống giường, trùm chăn che đầu lại.
Đột nhiên, cô bật dậy, cúi đầu nhìn xuống tay mình, thời khắc này mới phát hiện trên ngón áp út của tay phải từ lúc nào đã được đeo lên một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn này rất đơn giản, trang nhã, không trang trí quá công phu, thế nhưng thật sự trông rất đẹp, khiến cho người khác cảm nhận được gu thẩm mỹ rất tốt của người chọn.
Ngô Thanh Hoan lặng im nhìn một hồi lâu, sau đó cô đứng dậy đi ra phòng khách.
Sở Tử Tuần đang đứng nấu cháo trong bếp, cô đi tới, dựa vào khung cửa lẳng lặng nhìn hắn nấu ăn.
Hắn thấy cô, cười rộ lên, cực kỳ thiếu đánh hỏi: \”Sao ra tới đây rồi, chân vẫn còn đi nổi hả?\”
\”…\”
Sau khi nghe Sở Tử Tuần nói, Ngô Thanh Hoan mới nhận ra rằng dáng đi vừa rồi của cô có bao nhiêu kỳ quặc.
Suy nghĩ trong chốc lát, cô vẫn lấy hết can đảm nói với hắn: \”Sở Tử Tuần, chiếc nhẫn đó…\”
\”Hả?\” Vẻ mặt Sở Tử Tuần bình tĩnh, rất tự nhiên hỏi cô: \”Nhẫn làm sao vậy, có vấn đề gì sao?\”
Chiếc nhẫn đó vốn dĩ dành cho cô, chỉ cô mới có thể đeo nó.
\”… Không.\”
Rất nhanh cháo đã nấu xong, Sở Tử Tuần múc ra một chén nhỏ bưng cho cô.
Ngô Thanh Hoan ngồi trên sô pha, yên lặng ăn cháo.
Sở Tử Tuần ngồi một bên nhìn cô, ánh mắt của hắn quá có sức xâm chiếm, chốc lát sau cô đã bị hắn nhìn tới mức mất tự nhiên.
\”Anh nhìn cái gì?\”
\”Thanh Hoan, chúng ta kết hôn đi.\” Ngữ khí của hắn dịu dàng lại nghiêm túc, bàn tay khẽ nắm chặt lại.
Ngô Thanh Hoan bị lời này của hắn làm cho sặc cháo.
\”Bây giờ anh đã có đủ năng lực bảo vệ em, cũng muốn thực hiện lời hứa trước kia với em.\”
Lời hứa khi đó, một chữ hắn cũng không dám quên. Trong những lúc hắn khó khăn nhất, chính lời hứa này đã chống đỡ cho hắn, giúp hắn không thể gục ngã.
Nếu như hắn không cố gắng mạnh mẽ hơn, lấy cái gì vì Ngô Thanh Hoan mà che mưa chắn gió?
Lòng Ngô Thanh Hoan rối bời.
Kết hôn?
Cô còn chưa tính xa tới vậy.
Sở Tử Tuần thu hết cảm xúc của cô vào trong mắt, hắn cũng không ép cô, chỉ nhẹ giọng nói: \”Lát nữa anh đưa em đến trường học đi dạo, vừa về được mấy ngày chắc em vẫn chưa ghé qua đó.\”
Mấy năm nay, thật ra hắn vẫn thường xuyên về đó.
Ngô Thanh Hoan gật đầu: \”Được.\”
Không biết bây giờ trường cũ của cô thế nào, cô cũng rất tò mò.
Ở nơi đó, có tuổi trẻ vô lo vô nghĩ của cô cùng Sở Tử Tuần.
Đi vào khuôn viên trường, mọi thứ vẫn là khung cảnh quen thuộc.
Hôm nay là cuối tuần, trường học được nghỉ, rất ít người tới đây
Sở Tử Tuần đi cùng Ngô Thanh Hoan trên sân thể dục hai vòng, sau đó đến lớp cũ của bọn họ.
Những cảnh tượng trong quá khứ hiện dường như đang hiện ra trước mắt, như thể mọi thứ chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Vành mắt Ngô Thanh Hoan đột nhiên đỏ lên, cảm thấy rất đau lòng: \”Tử Tuần, anh biết không, ba tôi qua đời rất lâu rồi.\”
Cô đã sớm không có nhà để về.
Sở Tử Tuần ôm cô vào lòng, đau khổ hôn lên đầu chân mày của cô: \”Anh biết rồi, anh xin lỗi.\”
\”Lúc mới ra nước ngoài, ngày nào tôi cũng mất ngủ, rất nhớ anh, cứ nghĩ đến là không ngủ được.\”
Ngô Thanh Hoan mang đầy một bụng uất ức muốn kể ra, Sở Tử Tuần lẳng lặng lắng nghe, giọng nói của cô có chút nghẹn ngào: \”Tôi không biết sống thế nào. Sau này… sau này tôi quen rồi, tôi quen với chuyện không có anh bên cạnh, quen với việc không có ai giúp đỡ, nhưng mà… đôi khi vẫn cảm thấy rất khó khăn.\”
Chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày bọn họ gặp lại nhau.
\”Thanh Hoan.\” Trong lòng Sở Tử Tuần quặn lên rất đau, rất đau, hắn dịu dàng nói với cô: \”Lúc trước khi đi học đều là em bảo vệ anh, bây giờ đến lượt anh bảo vệ em, nhưng em vẫn là lão đại của anh, em nói gì anh cũng sẽ nghe theo, ngoan ngoãn nghe lời em.\”
Chỉ là, đừng rời khỏi hắn nữa.
\”Sở Tử Tuần, đủ rồi.\”
Ngô Thanh Hoan không khống chế được bật cười thành tiếng, mi mắt cong lên như vầng trăng khuyết.
Có hắn ở bên cạnh, cô cảm thấy rất an tâm.