Editor: Ngư
Sở Tử Tuần không hề để ý thái độ của cô, múc một muỗng cháo, rũ mắt thổi, sau khi cảm thấy cháo hết nóng mới đưa tới bên miệng cô, ôn hoà nói: \”Nào, mở miệng.\”
Ngô Thanh Hoan nghiêng mặt sang một bên, không nhìn hắn.
Chỉ mới bị cô đối xử như vậy mà Sở Tử Tuần đã không chịu được nữa, ý cười trên mặt hắn dần dần tan đi, đôi mắt lẳng lặng chăm chú nhìn sắc mặt tái nhợt của cô: \”Em hận anh tới vậy? Hận tới mức một câu cũng không muốn nói với anh?\”
Ngô Thanh Hoan không nói lời nào, cô đang suy nghĩ, bây giờ làm sao rời khỏi đây, tránh xa hắn càng xa càng tốt, bên ngoài có người của Sở Tử Tuần trông chừng, cô không thể đi được.
\”Ăn cháo không?\” Sở Tử Tuần hỏi lại một lần nữa.
Không ngoài dự đoán, cô vẫn không đáp lời hắn, ngay cả ánh mắt lạnh lùng ban đầu cũng tiếc rẻ không muốn bố thí cho hắn.
Sở Tử Tuần cười chua chát một tiếng. Đột nhiên hắn thay đổi sắc mặt tự mình ăn muỗng cháo, sau đó vươn tay xoay mặt cô lại. Ngô Thanh Hoan còn chưa kịp phản ứng, đầu đã bị hắn giữ chặt không thể giãy giụa, hắn bóp má cô, hung bạo hôn lên bờ môi không còn huyết sắc, đẩy cháo qua miệng cô.
Ngô Thanh Hoan không ngờ hắn còn có chiêu này, hơn nửa ngày mới đẩy được hắn ra, cảm giác giống như mới bị chó cắn, cô dụi môi lạnh lùng quát hắn: \”Sở Tử Tuần, anh có biết anh đang làm gì không?\”
Sở Tử Tuần không hề để ý tới lời Ngô Thanh Hoan nói, chỉ vội vàng đè tay phải đang truyền dịch của cô lại, không để cô lộn xộn, khoé môi hắn cong lên, thanh âm hơi khàn khàn: \”Em không chịu ăn, anh chỉ đành dùng cách khác.\”
Ngô Thanh Hoan ra sức dụi môi mình, mặc dù không muốn nói chuyện với hắn nhưng sự thật cô vẫn đang bị bệnh, phải ăn mới nhanh chóng khoẻ lại, thế nên cô chỉ có thể dửng dưng nói: \”Đưa cho tôi, tôi tự ăn.\”
Thật ra, cô đang cố gắng bình ổn nhịp tim đang loạn lên của mình.
Nào còn cách gì khác, suốt bốn năm qua, không phải, ngay từ khi cô bắt đầu theo đuổi hắn năm đó, dường như cô đã mắc phải một chứng bệnh, không thể nào chữa được, đó là mặc kệ hắn đối xử với cô thế nào, cô vẫn luôn yêu hắn, mà mỗi khi Ngô Thanh Hoan đối mặt với người mình yêu, lòng cô lại không tự giác được mềm đi. Giá như cô mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn thì tốt.
\”Ừm.\”
Sở Tử Tuần vui mừng nghe theo, tuy rằng cô đang ra lệnh cho hắn nhưng hắn vẫn cam tâm tình nguyện cảm thấy vui vẻ.
Thanh Hoan của hắn, đúng là trước sau vẫn luôn đáng yêu.
\”Em về nước khi nào?\” Sở Tử Tuần khẽ hỏi, hắn liếm liếm khoé môi, trên môi vẫn còn lưu lại hương vị ngọt ngào của cô khiến hắn cảm thấy chưa đã thèm. Nhưng tạm thời hắn không thể manh động nữa, khiến cô tức giận, cô sẽ bỏ đi.
Cô sẽ bỏ hắn mà đi.
\”Hôm qua.\”
\”Sao em đổi số điện thoại?\”
Ngô Thanh Hoan chú tâm ăn cháo, không nói lời nào.
Sở Tử Tuần trước sau như một ném thái độ của cô ra sau đầu, con người hắn bây giờ giống như có thêm một bộ lọc, mặc kệ Ngô Thanh Hoan đối xử với hắn thế nào, hắn đều sẽ tự động xem như không có, mặt dày dở khóc dở cười hỏi cô: \”Tật xấu gì thế này, sao lại không để ý người khác?\”