[Cao H | Ver Tục] Nghiêm Túc Theo Đuổi Nam Thần – Chương 44: Đã lâu không gặp – Botruyen

[Cao H | Ver Tục] Nghiêm Túc Theo Đuổi Nam Thần - Chương 44: Đã lâu không gặp

Editor: Ngư

Ngày hôm sau, không biết tại sao Ngô Thanh Hoan lại bị cảm, cô không ngừng ho khan dữ dội, cảm giác phổi cũng sắp bị cô ho văng ra ngoài, gương mặt đỏ bừng bừng. Vì không muốn để tình trạng nặng thêm nên ngay hôm đó cô đã sắp xếp thời gian tới bệnh viện.

Cuối tuần, người đến bệnh viện cũng đông hơn.

Ngô Thanh Hoan không ngờ số của mình chờ lâu như vậy, trong lúc xếp hàng, cô vươn tay sờ sờ trán mình, trên trán nóng hổi, chắc là sốt rồi.

Không biết đây là lần thứ mấy Ngô Thanh Hoan ngẩng đầu lên xem đã sắp đến mình chưa. Thế nhưng vừa đưa mắt, cô đột nhiên trông thấy một bóng dáng quen thuộc xẹt qua trước mặt, cả người lập tức sững sờ như bị sét đánh.

Là anh ta…

Không, không thể nào.

Ngô Thanh Hoan lắc đầu, tự hoài nghi mình sốt tới nỗi sinh ra ảo giác.

Cô vừa cầm ví tiền vừa che trán lại, không để ý nữa, tiếp tục đứng trong hàng người chờ đợi tới lượt mình.

Đúng lúc này, phía trước đột nhiên trở nên náo động, có một người đi về phía cô.

Dường như có dự cảm chẳng lành, Ngô Thanh Hoan lập tức cúi đầu xuống, cô không dám ngẩng đầu nhìn lên, cố hết sức giảm sự tồn tại của bản thân.

Rất nhanh sau đó, một đôi giày da đen xuất hiện trong tầm mắt cô, không hề bước tiếp mà đứng đó tựa như bị đóng đinh tại chỗ. Chỉ nghe, bên tai Ngô Thanh Hoan truyền tới một giọng nam trầm thấp đang cố kiềm chế kích động: \”Thanh Hoan, là em sao?\”

Giọng nói suốt bốn năm vẫn chưa từng một lần được nghe thấy, giờ phút này lại lần nữa chảy vào tai cô, Ngô Thanh Hoan chỉ cảm thấy nháy mắt tim muốn rớt ra ngoài, đầu óc vốn đang choáng váng bây giờ lại càng choáng váng hơn.

\”Ngại quá, anh nhận sai người rồi.\”

Ngô Thanh Hoan đáp lời, dù cố tỏ ra bình tĩnh tới mức nào thì trong giọng điệu của cô vẫn có chút hoảng loạn, nói xong trực tiếp quay đầu bỏ đi.

Chật vật quá, cô chưa từng nghĩ tới sẽ gặp hắn ở đây.

Cô mang giày cao gót nên đi không nhanh, chưa được bao xa đã bị Sở Tử Tuần bắt lấy cổ tay chặn trên đuờng lớn.

\”Sao lại trốn tránh anh?\”

Cô đã trốn hắn suốt bốn năm rồi, còn trốn chưa đủ sao?

Thân thể Ngô Thanh Hoan run rẩy với biên độ nhỏ, thậm chí cô còn không có dũng khí để ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Rõ ràng năm đó là do hắn bỏ rơi cô trước, tại sao bây giờ cô mới là người không dám nhìn thẳng vào hắn?

Ngô Thanh Hoan biết, bây giờ cô đang đứng ở vị trí thấp hơn hắn, cái gì cũng không bằng hắn, cô từ một cô gái tự tin rực rỡ bị cuộc sống bào mòn đến mức trở thành một kẻ tự ti tột độ.

Không ai muốn gặp lại người yêu cũ trong tình trạng bản thân thảm hại cả.

Vì sao từ đầu đến cuối cô vẫn luôn đứng ở vị trí thấp hơn hắn?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.