[Cao H | Ver Tục] Nghiêm Túc Theo Đuổi Nam Thần – Chương 43: Về nước làm phù dâu – Botruyen

[Cao H | Ver Tục] Nghiêm Túc Theo Đuổi Nam Thần - Chương 43: Về nước làm phù dâu

Editor: Ngư

Trong đạo quán, Ngô Thanh Hoan đang mặc võ phục đứng khởi động cơ thể. Có đôi khi nghĩ đến cô cũng cảm thấy buồn cười, thế sự vô thường, cô chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình đi làm huấn luyện viên cho người khác.

Đồng hồ điểm chín giờ, hầu như học viên đã đến đông đủ.

Bọn họ cúi chào Ngô Thanh Hoan, phát ra giọng sữa: \”Chào huyến luyện viên Ngô!\”

Nhóm học viên này nhỏ nhất mới ba tuổi, lớn nhất cũng chỉ tới chín tuổi, hồn nhiên ngây thơ, ở trong mắt Ngô Thanh Hoan vô cùng đáng yêu.

Ngô Thanh Hoan lấy điện thoại di động ra mở wechat, có ánh mắt từ đối diện tia tới, lặng lẽ nhìn màn hình chờ của cô.

\”Oa, huyến luyện viên, anh trai trên điện thoại của cô thật đẹp trai, là bạn trai của cô ạ?\” Cô bé cất giọng non nớt hỏi.

\”Rất đẹp trai ạ, huyến luyện viên, bao giờ chúng em mới được gặp anh ấy?\”

Ngô Thanh Hoan sửng sốt, nửa ngày mới phản ứng được mấy đứa nhóc đang nói gì, cô giả ngu đáp: \”Huấn luyện viên cũng không quen biết nha, có lẽ là minh tinh nào đó.\”

\”Cô nói dối!\” Một cô bé mở miệng nói, hai cánh tay như búp sen ôm chặt lấy đùi Ngô Thanh Hoan không buông: \”Đây chắc chắn không phải minh tinh, em chưa từng thấy anh trai này bao giờ.\”

Bây giờ các cô gái nhỏ đều theo đuổi minh tinh, nếu anh trai này có xuất đạo, chắc chắn cô bé sẽ nhận ra.

Ngô Thanh Hoan dở khóc dở cười nhìn mấy đứa nhóc, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô bé: \”Một đám nhỏ mà lanh. Được rồi, lát nữa chúng ta nói tiếp nha, bây giờ huấn luyện viên phải dạy các em học.\”

Mỗi tiết kéo dài một tiếng rưỡi, giữa chừng được nghỉ ngơi mười phút.

Lúc Ngô Thanh Hoan đang nghỉ ngơi thì thấy điện thoại đang rung không ngừng, cô lại gần cầm lên, liếc mắt nhìn thì thấy có hai cuộc gọi nhỡ của Gia Kỳ, cô lập tức gọi lại cho cô nàng.

\”Gia Kỳ, có chuyện gì à?\”

\”Tiểu Hoan Hoan, tớ sắp kết hôn rồi, mau về làm phù dâu cho tớ đi.\”

\”Thật hay giả vậy, sao đột ngột thế?\”

Ngô Thanh Hoan suýt chút nữa sặc nước bọt chết, lần trước nói chuyện phiếm Gia Kỳ, cô nàng còn kể mình mới chia tay với bạn trai, bây giờ cách lúc chia tay còn chưa tới một tháng đâu.

\”Đúng rồi, xem mắt xong liền muốn kết hôn.\”

Gia Kỳ cười rộ lên, trong thanh âm lộ ra hạnh phúc.

Ngô Thanh Hoan cũng bật cười theo, cảm thấy vui thay cho cô nàng.

\”Khi nào thì kết hôn?\”

\”Tìm người tính rồi, ngày mùng tám tháng sau, cậu mau xin phép rồi về đi, tớ đợi cậu.\”

\”Được.\”

Cúp điện thoại, Ngô Thanh Hoan lật xem lịch trên điện thoại.

Cô dự định về sớm hơn một tuần, đám cưới của bạn thân là chuyện lớn cả đời một lần, tuy chỉ là phù dâu nhưng cô không thể sắp xếp thời gian quá vội vàng.

Một tuần sau, Ngô Thanh Hoan tùy ý soạn vài bộ đồ bỏ vào vali, bắt taxi đến sân bay.

Mười tiếng sau, máy bay hạ cánh.

Ngô Thanh Hoan bước ra khỏi sân bay, có cảm giác dường như đã trôi qua mấy đời.

Thành phố khiến người ta buồn bã này, vốn dĩ cô cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không quay về nữa, dù sao cha mẹ cô đã qua đời, thân thích cũng đã xa cách.

Cô không còn là đại tiểu thư cao cao tại thượng trước kia, hiện tại chỉ là một cô gái nghèo túng không có nhà để về.

\”Tiểu Hoan Hoan, ở đây!\”

Giọng nói phấn khích của Gia Kỳ truyền tới, cô nàng mang giày cao gót, trực tiếp nhảy vào lòng ngực Ngô Thanh Hoan.

\”Cậu cẩn thận đi.\” Ngô Thanh Hoan dùng sức ôm lấy cô nàng, khẽ nói: \”Gia Kỳ, đã lâu không gặp.\”

Buổi tối, Ngô Thanh Hoan ở lại nhà Gia Kỳ.

Hai cô gái nằm trên giường, giống như lúc còn học cao trung nằm trên cùng một chiếc giường đơn.

\”Tiểu Hoan Hoan, cậu gầy rồi.\”

Gia Kỳ đau lòng nhìn cô, mấy năm một mình cô bương chải ở nước ngoài, nhất định đã nếm không ít khổ.

Ngô Thanh Hoan ngồi ở đầu giường, đốt một điếu thuốc nữ sĩ kẹp giữa khe hở ngón tay, rũ mắt rít sâu một hơi: \”Yên tâm, tớ vẫn tốt.\”

Lúc trước cho dù chịu mấy phen đả kích, kinh tế tù túng đến mức nào thì cô vẫn có thể sống được, cho nên bây giờ nào có khó khăn gì có thể chèn ép cô.

\”Nói chuyện của cậu đi, sau khi kết hôn đi đâu hưởng tuần trăng mật?\”

Gia Kỳ ngọt ngào đáp: \”Vẫn chưa tính, chắc là sẽ đến đảo Bali.\”

Ngô Thanh Hoan gật đầu, cô rít một hơi thuốc cuối cùng, sau đó ném tàn thuốc vào gạt tàn: \”Tốt lắm, chúc cậu mãi mãi hạnh phúc.\”

Mặc dù đường tình duyên của Ngô Thanh Hoan không thuận lợi, nhưng đường tình bạn thì lại rất suôn sẻ.

\”Đúng rồi, bây giờ cậu… thật sự không có liên lạc với anh ta sao?\”

Gia Kỳ nhìn sắc mặt của Ngô Thanh Hoan, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi cô một câu.

Dù sao, trước kia cô nàng chính là người đã tận mắt chứng kiến tình yêu đẹp đẽ giữa hai người bọn họ thời học sinh.

\”Ừ.\”

\”Vậy cậu có từng nghĩ tới chuyện lỡ như gặp lại sẽ thế nào không?\”

\”Không nghĩ.\”

Cũng không dám nghĩ.

Ánh mắt Ngô Thanh Hoan treo bên ngoài cửa sổ, trước kia sau khi xuất ngoại cô lập tức đổi số điện thoại, huống hồ thành phố này lớn như vậy, tỷ lệ bọn họ gặp lại nhau cơ hồ bằng không.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.