Editor: Ngư
Hôm nay Ngô Thanh Hoan không về nhà mà ở lại nhà Gia Kỳ, cô nàng cũng thành công đến trường đưa tờ giấy cho Sở Tử Tuần.
Bây giờ việc duy nhất mà cô có thể làm chính là chờ đợi.
Tối đến, Ngô Thanh Hoan đến nơi hẹn từ sớm để đợi người, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, trong tay cầm theo túi xách, cả cơ thể nhỏ nhắn phát run đứng trong gió lạnh.
Chờ đợi chính là giày vò, thế nhưng cô vẫn vui vẻ chịu đựng.
Cho đến gần hai giờ sáng, cuối cùng thân ảnh quen thuộc của Sở Tử Tuần cũng xuất hiện bên đường lớn.
\”Tử Tuần, ở đây!\”
Ngô Thanh Hoan vui mừng hét lên một tiếng, ngay lập tức chạy tới ôm chầm lấy hắn.
Đã hơn một tháng bọn họ không gặp nhau, Ngô Thanh Hoan ngẩng đầu lên, cô nhìn kỹ khuôn mặt hắn, thời khắc này chỉ muốn đem toàn bộ sự nhung nhớ suốt thời gian qua giải toả.
Lúc này, thân thể lạnh như băng của Ngô Thanh Hoan dính chặt vào người hắn, rất nhanh đôi tay lạnh cống không còn cảm giác của cô đã có hơi ấm trở lại.
Cả người hắn đứng đó, im lặng không lên tiếng, ánh mắt lẳng lặng xoáy sâu vào cô.
Ngô Thanh Hoan buông hắn ra, thắc mắc hỏi: \”Tử Tuần, sao cậu không đem đồ?\”
Cho dù là bỏ trốn, Sở Tử Tuần cũng nên mang theo hai bộ quần áo để thay. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ sau khi rời đi sẽ mua cho đồ mới cho hắn.
Sở Tử Tuần vẫn ôm chặt lấy eo cô, dường như muốn khảm chặt cô vào cơ thể, hắn vùi đầu vào cổ cô hít sâu một hơi, tham lam lưu luyến, chỉ ước giá như thời khắc này có thể dừng lại mãi mãi, ôm chặt lấy cô, cô vĩnh viễn là của riêng hắn.
Mãi đến một lúc lâu sau, Sở Tử Tuần mới mở miệng cất lời, giọng nói rất nhỏ: \”Rất xin lỗi, Thanh Hoan, tớ không thể đi cùng cậu.\”
\”Cái gì?\”
Tai Ngô Thanh Hoan ù đi, cô tựa hồ như nghe không hiểu những lời hắn nói.
\”Xin lỗi.\”
Giọng nói của hắn tràn đầy áy náy, khoé mắt có hơi đỏ lên, bên trong là lốc xoáy giằng vặt không cách nào che giấu
Hắn đang đau khổ, cô có thể nhìn thấy không?
Nghĩ đến những gì ba cô nói, hắn bất lực.
Hoá ra, cha Ngô đã sớm đoán được chuyện Ngô Thanh Hoan sẽ chọn cách bỏ trốn cùng Sở Tử Tuần, cho nên trước đó ông lấy công việc của ba hắn cùng việc học của hắn ra đe doạ, gia cảnh của hắn vốn không tốt, mẹ lại bị bệnh tim vẫn luôn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, mỗi tháng bọn họ phải chi trả hoá đơn y tế rất cao. Nhà bọn họ hoàn toàn không thể mất đi công việc này.
Cho nên, ông ấy đã làm như vậy, lấy điểm yếu của hắn ép buộc hắn rời khỏi cô.
Hắn phải làm sao?
Đi theo cô ư?
Hắn không thể ích kỷ như vậy.
Hắn không làm được.