[Cao H | Ver Tục] Nghiêm Túc Theo Đuổi Nam Thần – Chương 40: Thôi học – Botruyen

[Cao H | Ver Tục] Nghiêm Túc Theo Đuổi Nam Thần - Chương 40: Thôi học

Editor: Ngư

Về đến nhà, Ngô Thanh Hoan trực tiếp bị cha Ngô nhốt trong phòng, không cho phép cô bước ra khỏi phòng nửa bước.

Ngô Thanh Hoan tức điên, cô không ngừng dùng chân đá cửa: \”Cho con ra ngoài!\”

\”Con không sai!\”

Cô hung bạo phá cửa, cô không tin ba cô có thể nhốt cô cả đời!

\”Mày không sai?\” Cha Ngô tức giận đến mức run tay, sau khi biết con gái mình sống với người khác khi vẫn còn là vị thành niên, trong lòng ông cảm thấy vô cùng có lỗi với người vợ quá cố đã mất sớm: \”Ngày mai ba tới trường học làm thủ tục thôi học cho mày, mày ở nhà ngẫm lại bản thân mình đi!\”

\”Ba, ba không thể làm thế với con!\”

Ngô Thanh Hoan hoảng hốt, nếu cô thôi học, vậy thì cơ hội gặp Sở Tử Tuần sẽ không còn nữa.

Bọn họ đã hứa sẽ học đại học cùng một thành phố, cô không thể thất hứa!

\”Không phải do mày quyết định.\”

Nói xong, cha Ngô lập tức gọi điện cho hiệu trưởng.

Vì rất nhiều trang thiết bị, cơ sở vật chất trong trường đều do ông quyên góp cho nên khi nói chuyện với ông, hiệu trưởng tỏ ra rất kính trọng. Lúc nhắc đến chuyện xử lý thủ tục thôi học cho Ngô Thanh Hoan ông ấy cũng rất biết điều, nguyên nhân gì cũng chưa hỏi, không nói hai lời lập tức đồng ý.

Ngày hôm sau, cha Ngô tự mình đến trường đem đồ đạc còn lại của Ngô Thanh Hoan về nhà.

Suốt một tháng, Ngô Thanh Hoan đều bị cha Ngô nhốt trong nhà.

Phạm vi hoạt động của cô chỉ từ phòng ngủ đến phòng khách, ngoài cửa còn có vệ sĩ canh gác, cô căn bản không thể ra ngoài được. Cô hận chết ba cô rồi, không ngờ ông dùng biện pháp độc đoán như thế, cho cô thôi học để quên Sở Tử Tuần.

Ngô Thanh Hoan đi tới đi lui trong phòng khách, cô có gọi cho Sở Tử Tuần vài lần nhưng vẫn luôn không có ai nghe máy.

Tối đến, lúc cha Ngô ăn cơm với Ngô Thanh Hoan, không khí ảm đạm bao trùm, bọn họ không hề nói chuyện với nhau.

Qua một lát sau, cha Ngô mới lạnh lùng nói: \”Hoan Hoan, ba sẽ đưa con ra nước ngoài du học một thời gian, bên đó trình độ giáo dục lẫn môi trường đều tốt, sau khi con đi sẽ phát hiện mắt nhìn của mình bây giờ hạn hẹp tới mức nào.\”

Nháy mắt Ngô Thanh Hoan sững sờ, cô tức giận đập đũa lên bàn: \”Ba, ba không có quyền quyết định cuộc đời con!\”

Cô chỉ muốn ở bên cạnh Sở Tử Tuần, cô không muốn xuất ngoại!

Cha Ngô nhìn sự kích động của cô, mày nhíu chặt lại, ông cố nén giận, chỉ nói: \”Hoan Hoan, ba biết bây giờ con rất khó chấp nhận, nhưng sau này con sẽ hiểu.\”

Ở bên một thằng nhóc nghèo thì có thể có tương lai gì? Ông không muốn con gái mình sau này đi theo hắn phải chịu khổ.

\”Con không cần ba lo!\”

Ngô Thanh Hoan hung hăng đẩy ghế ra, cô xoay người trở về phòng ngủ, cơm trên bàn cũng không ăn.

Buổi tối, sau khi chờ cha Ngô đi ngủ, Ngô Thanh Hoan lén gọi điện thoại cho Gia Kỳ, muốn nhờ cô nàng giúp cô trốn khỏi nhà.

Dựa theo tính cách độc đoán của ba cô, cô biết tình cảnh bây giờ của Sở Tử Tuần cũng không khá hơn là bao, cô không yên tâm, chỉ muốn tận mắt nhìn thấy hắn, xác định hắn vẫn an toàn khoẻ mạnh.

\”Hello, Tiểu Hoan Hoan, trễ vậy rồi vẫn gọi cho tớ, nhớ tớ à?\”

Điện thoại được nối máy, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của Gia Kỳ, cô nàng vẫn chưa biết chuyện Ngô Thanh Hoan bị hạn chế tự do.

Ngô Thanh Hoan hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: \”Gia Kỳ, tớ có chuyện cần cậu giúp tớ.\”

\”Sao vậy? Có chuyện gì?\”

Nghe được giọng nói có phần không ổn của Ngô Thanh Hoan, Gia Kỳ nhất thời cũng căng thẳng theo.

Ngô Thanh Hoan nhanh chóng đem mọi chuyện kể lại cho Gia Kỳ, cô hy vọng ngày mai cô nàng có thể tớ nhà tìm cô, sau đó cô sẽ nhân lúc đi dạo phố với cô nàng mà lén trốn đi gặp Sở Tử Tuần.

\”Không thành vấn đề.\”

Gia Kỳ gật đầu đáp ứng.

\”Cảm ơn.\”

Ngô Thanh Hoan cười, suốt nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên cô nở nụ cười từ tận đáy lòng.

Sáng sớm hôm sau, mặc dù cha Ngô đến công ty đi làm thế nhưng ngoài cửa vẫn có vệ sĩ đứng canh.

Lúc Gia Kỳ đến tìm Ngô Thanh Hoan, cô vẫn đang thu dọn đồ đạc cần mang đi.

Chứng minh thư, thẻ ngân hàng, điện thoại di động, tiền lẻ cộng với hai ba bộ quần áo.

Vì để người khác không hoài nghi, cô chỉ có thế mang theo bấy nhiêu đồ.

Ngô Thanh Hoan mang balo xuống lầu, cô đến chỗ vệ sĩ, nói với bọn họ chuyện cô phải đi dạo phố với bạn, nếu bọn họ không yên tâm thì có thể đi theo phía sau.

Cuối cùng, vệ sĩ gọi điện xin ý kiến của cha Ngô, sau khi bên kia đồng ý bọn họ mới cùng Ngô Thanh Hoan đi ra cửa.

Ngô Thanh Hoan đi dạo phố với Gia Kỳ đến trưa, sau đó đến một quán cà phê ngồi nghỉ. Thừa lúc vệ sĩ không chú ý, cô đưa một tờ giấy cho Gia Kỳ, nhờ cô nàng đưa cho Sở Tử Tuần.

\”Tiểu Hoan Hoan, cậu chắc chắn muốn làm vậy?\”

Gia Kỳ không ngờ Ngô Thanh Hoan muốn bỏ trốn cùng Sở Tử Tuần.

\”Việc học của cậu thì sao? Nhà của cậu thì sao? Đều từ bỏ à?\”

Ngô Thanh Hoan rũ mắt, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Gia Kỳ, dường như cô đã thật sự quyết định, giọng điệu kiên định đáp: \”Tử Tuần sẽ cho tớ một mái nhà.\”

Cô nghĩ, chờ thêm một thời gian nữa, có lẽ cha cô sẽ tiếp nhận Sở Tử Tuần. Đây là mối tình đầu của cô, thân thể cùng tấm lòng của cô đều đã trao cho hắn, không có cách nào trao thêm cho ai nữa.

Gia Kỳ không thể tin nhìn Ngô Thanh Hoan, thế nhưng vẫn nhận lấy tờ giấy cô đưa qua, thảng thốt đáp: \”Cậu điên rồi.\”

Ngô Thanh Hoan nói: \”Có lẽ vậy.\”

Cô chỉ là cảm thấy vận mệnh của mình phải do mình nắm giữ, nếu như tất cả mọi chuyện đều bị người nhà kiểm soát, vậy thì không hề ổn chút nào, cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cả đời này sẽ nép dưới sự bảo vệ của cha Ngô.

Cô nàng bội phục dũng khí của cô, thế nhưng vẫn lo lắng nói: \”Có lẽ sau này cậu sẽ hối hận.\”

Hối hận?

Có lẽ vậy.

\”Chuyện tương lai để tương lai nói.\”

Chung quy, ai cũng không đoán được tương lai.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.