Editor: Ngư
Đúng lúc này chuông tan học vang lên, Ngô Thanh Hoan nhanh chóng đứng lên đi tới chỗ ngồi của Sở Tử Tuần.
\”Người đẹp nhỏ, tớ có thể ngồi ở đây không? Tiết sau cậu ngồi chỗ của tớ.\”
Ngô Thanh Hoan mỉm cười nhìn bạn học nữ đang ngồi kế Sở Tử Tuần, thân thiết nói.
\”Được, được.\”
Bạn học nữ co rúm người lại, ôm sách giáo khoa vội vàng chạy đi.
Cô ấy không ngốc, trong lòng biết rõ Ngô Thanh Hoan không hề thân thiết như ngoài mặt chút nào, cô ấy không dám đắc tội với cô gái lưu manh này, chỉ có thể đồng ý đổi chỗ.
Từ đầu tới cuối Sở Tử Tuần đều không ngẩng đầu liếc Ngô Thanh Hoan lấy một cái, hoàn toàn ngó lơ cô, xem cô như không khí.
Ngô Thanh Hoan cũng không ngại, ngồi xuống vị trí bên cạnh Sở Tử Tuần, hiếu kỳ hỏi: \”Bạn học Sở, cậu đang làm gì vậy?\”
Lại đang làm bài tập à? Có cần phải chăm chỉ khắc khổ như vậy không? Ngô Thanh Hoan thật sự không nhìn ra được việc mỗi ngày chui đầu vào phòng học viết bài, thi cử có cái gì vui.
Thấy Sở Tử Tuần không để ý tới mình, Ngô Thanh Hoan cũng không giận, tiếp tục hỏi: \”Bạn học Sở, có thể nói cho tớ cách liên lạc với cậu không?\”
Có cách liên hệ, cô mới có thể thuận lợi tiến hành giao lưu \”chuyên sâu\” với Sở Tử Tuần.
Sở Tử Tuần hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn Ngô Thanh Hoan một cái, cô gái này, thật sự không biết cảm giác xấu hổ là gì.
\”Sao cậu không nói tiếng nào?\”
Ngô Thanh Hoan chớp chớp đôi mắt to, lập tức kề sát đến trước mặt Sở Tử Tuần, trong nháy mắt, hơi thở của bọn họ liền đan xen vào nhau.
Cô thậm chí còn có thể ngửi được mùi hương bột giặt tản ra từ trên người Sở Tử Tuần, hình như là hương chanh, thật tươi mát.
Thân thể Sở Tử Tuần nhanh chóng tránh đi, từ nhỏ hắn đã chán ghét việc phải tiếp xúc thân thể với người lạ, đặc biệt là nữ giới.
\”Ngô Thanh Hoan, mong cậu tự trọng.\”
Không thể nhịn được nữa, Sở Tử Tuần nhìn cô nói, trong mắt hắn ngoài chán ghét ra thì không còn xuất hiện bất kỳ cảm xúc nào khác.
\”Tự trọng?\” Nhân cơ hội tầm mắt của các bạn học khác không thể nhìn tới dưới bàn, Ngô Thanh Hoan giương bàn tay trắng nõn đặt trên đùi hắn, nhẹ nhàng vuốt ve: \”Tự trọng thì làm sao theo đuổi cậu?\”
Trong nháy mắt, chỉ thấy cả người Sở Tử Tuần như bị điện giật, hắn mạnh bạo đẩy bàn tay của Ngô Thanh Hoan ra khỏi đùi mình, khuôn mặt anh tuấn đanh lại.
Bạn học xung quanh đều nhỏ giọng bàn tán, âm thanh sôi nổi, vẻ mặt của bọn họ đều ái muội mà nhìn Ngô Thanh Hoan cùng Sở Tử Tuần.
Ai cũng chưa từng nghĩ đến, hai người bọn họ sẽ có liên quan nhau.
\”Đem cách liên lạc đưa cho tớ, cho xong tớ sẽ không quấy rầy cậu nữa, bằng không…\” Khuôn mặt nhỏ của Ngô Thanh Hoan chậm rãi kề sát tới bên tai Sở Tử Tuần, nhẹ nhàng thổi khí bên tai hắn: \”Nói cách khác, học kỳ này cậu đừng mong được yên ổn học tập.\”
Ngô Thanh Hoan vui vẻ nghĩ, có lẽ đối với học bá mà nói, sự tra tấn lớn nhất chính là khiến cho hắn không thể học tập?
\”Mong cậu đi đi.\”
Cuối cùng, Sở Tử Tuần đành phải bất đắc dĩ, nghẹn tức ghi trên tờ giấy nháp một dãy số đưa cho Ngô Thanh Hoan, chỉ hy vọng cô lăn càng xa càng tốt.
Bây giờ bạn học cả lớp đều đang vây xem hai người bọn họ, Sở Tử Tuần lạnh mặt, hắn cảm thấy bản thân giống như động vật trong vườn bách thú, bị người khác nhìn nghía bàn tán, mà kẻ đầu sỏ gây ra tất cả lại đang cười tươi, vẻ mặt vô tội ngồi bên cạnh hắn.
\”Haha lấy được rồi, tớ đi ngay, không quấy rầy bạn trai học bá của tớ học tập nữa.\”
Lấy được số điện thoại của Sở Tử Tuần, Ngô Thanh Hoan vui vẻ nhảy dựng lên.
Buổi tối, sau khi học xong tiết tự học, Sở Tử Tuần về đến nhà thì đồng hồ đã điểm 10 giờ rưỡi.
Theo thường lệ hắn vào phòng vệ sinh tắm rửa, sau đó nghỉ ngơi.
Mặc dù trong mắt người khác cuộc sống mỗi ngày của hắn rất có kỷ luật lại vô cùng đơn điệu, nhưng những điều này hắn đã sớm quen rồi.
Đêm khuya, Sở Tử Tuần nằm trên giường, tuy rằng hai mắt nhắm nghiền nhưng hắn lại trằn trọc không ngủ được.
Mặc dù hắn không muốn nhớ lại, nhưng bóng dáng của Ngô Thanh Hoan cứ xuất hiện một cách không thể kiểm soát nổi.
Hương thơm đặc biệt trên người thiếu nữ cùng bàn tay trắng nõn, xúc cảm tuyệt vời khắc sâu vào trong đầu hắn, không thể nào vứt nó đi.
Nhớ đến chuyện hôm nay Ngô Thanh Hoan dùng bàn tay nhỏ đặt trên đùi mình nhẹ nhàng vuốt ve, yết hầu Sở Tử Tuần liền không nhịn được chuyển động lên xuống, gợi cảm đến mê người.
Dường như không thể kiểm soát, bàn tay hắn cầm lấy cây hàng đang nóng rực của bản thân, nếu, nếu có thể khiến bàn tay trắng nõn mềm mại như không xương đó nắm lấy dương vật của hắn, thủ dâm cho hắn, sau đó lại mạnh bạo bắn tinh lên mặt cô…
Không! Không được!
Chết tiệt!
Sở Tử Tuần lập tức bừng tỉnh từ trong ảo tưởng, hắn giơ tay lên che trán, thở hắt ra một hơi, vẻ mặt vô cùng ảo não.
Trước đây hắn chưa từng có suy nghĩ dâm loạn như vậy, thậm chí vào thời kỳ dậy thì hormone tràn đầy, hắn cũng rất ít khi dùng tay thủ dâm.
Nếu buổi tối trước khi đi ngủ hắn cảm thấy cơ thể của bản thân quá mức ham muốn, ngay lập tức hắn sẽ đi tắm nước lạnh, sau khi tắm xong sẽ lăn ra ngủ.
Chưa từng có tình trạng xảy ra giống tối hôm nay, cho dù tắm ba bốn lần nước lạnh, sau khi nằm xuống chỉ cần nhớ đến khuôn mặt cười duyên của Ngô Thanh Hoa thì dương vật to lại cứng ngắc trở lại, trên quy đầu rỉ ra vài giọt tinh trắng đục. Lúc này, quần lót của hắn đã phồng lên cao như thể bên trong chứa một thứ rất to lớn, căng phồng, chứng tỏ hắn không được thoã mãn dục vọng.
Cả một đêm, Sở Tử Tuần đều đấu tranh với bản thân, hắn không muốn thoả hiệp với dục vọng của mình, cũng ghét bỏ mình không thể khống chế phản ứng sinh lý của bản thân.
Vì vậy hắn chịu đựng không chạm vào dương vật đang to cứng và nóng rực bên dưới, như thể đang tự trừng phạt mình, một hai phải khiến cho nó mềm xuống chứ không phải ảo tưởng ra dáng hình của Ngô Thanh Hoan để thủ dâm.
Không biết qua bao lâu, hắn kiềm chế đến mức cả mặt đều mướt mồ hôi, mệt mỏi vô cùng mới lăn ra ngủ.
Trong lòng Sở Tử Tuần biết rất rõ, nếu lần này bản thân nhớ đến Ngô Thanh Hoan để thủ dâm, một khi đã như vậy, hắn rất sợ về sau sẽ không khống chế được dục vọng.