[Cao H | Ver Tục] Nghiêm Túc Theo Đuổi Nam Thần – Chương 39: Cho cô tất cả tiền thưởng – Botruyen

[Cao H | Ver Tục] Nghiêm Túc Theo Đuổi Nam Thần - Chương 39: Cho cô tất cả tiền thưởng

Editor: Ngư

Nửa tháng sau, kỳ thi vật lý mà Sở Tử Tuần tham gia trước đó công bố kết quả, không ngoài dự đoán hắn giành được giải nhất, theo đó cũng nhận được một khoản tiền thưởng khá lớn.

Giờ phút này trong một nhà hàng với bầu không khí an tĩnh.

Sở Tử Tuần trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, sau đó trong thời gian chờ đợi lấy ra một phong thư phồng to, hắn đẩy tới trước mặt Ngô Thanh Hoan, thản nhiên nói: \”Cầm.\”

\”Đây là… cái gì?\”

Ngô Thanh Hoan thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ Sở Tử Tuần đột nhiên thông suốt viết thư tình cho cô?

Cô nhận phong thư, vừa mở ra đã thấy bên trong là một sấp nhân dân tệ mới tinh, hơn nữa còn rất dày, cô sửng sốt chốc lát, cảm thấy ngoài ý muốn. Ngay sau đó đẩy tiền lại cho hắn, cười cười nói: \”Tử Tuần, đột nhiên cho tớ nhiều tiền như vậy làm gì? Muốn bao nuôi tớ à?\”

Sở Tử Tuần buồn cười, xoa loạn mái tóc cô, cong khoé môi: \”Đây là tiền thưởng tớ thi vật lý lần này, đều cho cậu.\”

Ngô Thanh Hoan cảm động trong lòng, cô không ngờ Sở Tử Tuần sẽ cho cô toàn bộ tiền thưởng, một đồng cũng không giữ lại.

Vốn dĩ gia cảnh Ngô Thanh Hoan rất tốt, lúc nào cũng không thiếu tiền cho nên cô không để ý việc này, nhưng cô để ý Sở Tử Tuần, cho nên càng để ý việc hắn đối xử với cô thế nào.

Nếu nói không cảm động thì tuyệt đối là giả, nhưng ngoài miệng Ngô Thanh Hoan vẫn cố ý làm khó dễ hắn: \”Vậy sau này lương cậu đi làm cũng giao cho tớ quản à?\”

Nào ngờ Sở Tử Tuần không hề do dự gật đầu, đáy mắt tràn ngập ý cười: \”Ừm, đều đưa cho cậu.\”

Hắn sớm quyết định việc này rồi.

Chờ sau này bọn họ tốt nghiệp đại học xong, nếu Ngô Thanh Hoan muốn ra ngoài đi làm thì đi, nếu cô không muốn thì có thể ở nhà chơi, hắn tùy ý để cô lựa chọn, đây là trách nhiệm của hắn.

Ngô Thanh Hoan vui vẻ cười lên, không biết vì sao khoé mắt lại cay cay.

\”Thanh Hoan, cậu sao vậy?\”

Sở Tử Tuần nhíu mày, vươn ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt trên khoé mi cô.

\”Tớ, tớ cảm động huhuhu…\” Ngô Thanh Hoan không có tiền đồ khóc nức nở, chóp mũi hồng hồng, cô cắt một miếng thịt bò cho vào miệng: \”Tớ vẫn luôn cho rằng… cho rằng…\”

\”Cho rằng cái gì?\”

\”Cho rằng người giống cậu bị tuyệt chủng rồi, không ngờ tớ lại may mắn gặp được, kiếp trước nhất định tớ đã làm rất nhiều việc tốt.\”

Nhất định là vậy.

Sở Tử Tuần: \”…\”

Hắn dở khóc dở cười nhìn cô.

Tiền thưởng cuối cùng cũng đưa cho Ngô Thanh Hoan, nhưng cô sẽ không dùng lung tung, chỉ nói sẽ thay hắn cất trước.

Ăn cơm xong, hai người đi trên đường lớn.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt ấm áp rọi lên người bọn họ, Sở Tử Tuần đi phía trước, Ngô Thanh Hoan đi theo phía sau nghịch ngợm dẫm lên bóng của hắn.

Nào biết Sở Tử Tuần đột ngột dừng lại, Ngô Thanh Hoan nhất thời không chú ý va vào lưng hắn, đau tới nước mắt lưng tròng.

Cô vươn tay lau nước mắt chảy ra, trực tiếp nhảy lên người Sở Tử Tuần, muốn hắn cõng đi.

Sở Tử Tuần không nói chuyện, cũng không quay đầu lại nhìn cô, chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước.

Lúc này Ngô Thanh Hoan cũng nhận ra được có gì đó không ổn, cô cũng ngẩng đầu lên nhìn theo hướng đó. Chỉ thấy, trước mặt bọn họ là một chiếc xe quen thuộc, đó là xe ba cô, cô không thể nhận sai bảng số xe.

Lúc này cha Ngô mới trầm mặt từ trên xe bước xuống, ông nhanh chóng đến bên người Ngô Thanh Hoan, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Sở Tử Tuần một cái đã trực tiếp kéo cô đi.

\”Ba, ba đang làm gì thế?\”

Ngô Thanh Hoan hoảng loạn quay đầu lại nhìn Sở Tử Tuần. Mắt thấy, hắn vẫn đang rũ mắt đứng im tại chỗ, không biết giờ phút này trong lòng đang suy nghĩ gì.

\”Hoan Hoan, ba cho con tới trường là để học, không phải tới yêu đương!\” Cha Ngô đã cố nén cơn giận nhưng sắc mặt vẫn vô cùng khó coi: \”Con không đi học thư pháp, còn đi đêm không về nhà ngủ, cái này là ai dạy con?\”

Lời cha Ngô nói không hề lưu tình, rõ ràng là đang nói cho Sở Tử Tuần nghe, thế nên Ngô Thanh Hoan có chút bực mình, ngữ khí cứng đầu: \”Ba, ba đừng làm khó cậu ấy, là do con muốn cùng cậu ấy bên nhau.\”

\”Con còn không biết xấu hổ nói! Đúng là không ngại mất mặt!\”

Cha Ngô chán nản, thẳng tay nhét con gái vào trong xe.

\”Vì sao con phải ngại mất mặt? Được ở bên cạnh người mình thích con rất vui.\”

Ngô Thanh Hoan mở cửa xe, lại phát hiện cửa xe đã bị khoá, cô nôn nóng mà đánh lên cửa kính, đang chuẩn bị nói rõ với Sở Tử Tuần thì xe đã lăn bánh chạy.

Xuyên qua cửa sổ xe, thân ảnh cao lớn của Sở Tử Tuần trong mắt cô ngày càng thu nhỏ, thẳng đến khi không còn thấy bóng dáng hắn nữa cô vẫn chưa kịp thấy biểu cảm trên khuôn mặt hắn.

Sở Tử Tuần đứng lặng người một hồi lâu, sau đó mới vô cảm xoay người bỏ đi.

Hắn từng nghĩ đến chuyện bọn họ bên nhau sẽ không được thuận lợi, thế nhưng lại không ngờ đến nhanh như vậy.

Vừa rồi hắn cũng rất muốn cùng cha Ngô nói chuyện rõ ràng, thế nhưng trong lòng hắn rất rõ, hắn không có tư cách này.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.