[Cao H | Ver Tục] Nghiêm Túc Theo Đuổi Nam Thần – Chương 38: Play thang máy (H) – Botruyen

[Cao H | Ver Tục] Nghiêm Túc Theo Đuổi Nam Thần - Chương 38: Play thang máy (H)

Editor: Ngư

Tên chương đầy đủ: Nhịn một tuần, trong thang máy bị anh ấy chịch tới mất khống chế, nghẹn ngào không phát ra tiếng (H)

Rõ ràng thời gian vẫn như cũ là thời gian, thế nhưng Ngô Thanh Hoan lại cảm thấy một tuần này trôi qua quá chậm, thật sự quá chậm!

Cô ở dưới lầu nhà Sở Tử Tuần chờ rất lâu, chờ từ trưa cho đến tối nhưng vẫn không thấy được dáng hình thiếu niên quen thuộc.

Trong điện thoại vang lên thanh âm mệt mỏi của Sở Tử Tuần: \”Thanh Hoan, nghe lời, về nhà đi, hôm nay kẹt xe, khuya nay tớ mới về đến nơi.\”

Ngô Thanh Hoan lắc đầu, lại đột nhiên nhớ ra Sở Tử Tuần không thể thấy được, vì thế cô bướng bỉnh đáp lời hắn: \”Mặc kệ, tớ phải chờ cậu, tớ phải là người đầu tiên nhìn thấy cậu.\”

Đi thi suốt một tuần nhất định Sở Tử Tuần đã mệt lã người, mặc dù trong tay Ngô Thanh Hoan có chìa khóa nhà nhưng cô không muốn vào nhà chờ hắn, cả cơ thể nhỏ bé của thiếu nữ ngồi co lại một góc trên hành lang. Chỉ cần nghĩ tới chuyện khi hắn đi vào lập tức có thể trông thấy cô thì Ngô Thanh Hoan lại cảm thấy vui vẻ.

Nghe vậy, Sở Tử Tuần liền cong môi cười dịu dàng, thấp giọng hỏi cô: \”Tớ đi suốt mấy ngày, ở nhà cậu có chăm chỉ học hành không?\”

Ngô Thanh Hoan nghẹn lại, giọng điệu có chút chột dạ: \”Chuyện đó… đương nhiên rồi.\”

Sở Tử Tuần: \”Vậy à, học cái gì?\”

\”Tâm lý học.\”

\”Cậu học cái này làm gì?\”

Ngô Thanh Hoan miệng lưỡi trơn tru đáp: \”Bởi vì tớ muốn biết cùng một thời gian, sao có lúc lại cảm thấy trôi qua quá nhanh, có lúc lại cảm thấy một ngày dài như một năm vậy đó.\”

Lúc Sở Tử Tuần ở bên cạnh cô, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, mà khi hắn không ở bên cạnh cô, cho dù chỉ có một tuần thì cô cũng cảm thấy quá lâu, thậm chí có lúc cô còn hoài nghi rằng có phải đồng hồ nhà mình bị hư rồi không, sao chạy chậm quá vậy?

Sở Tử Tuần ngẩn người trong chốc lát, sau đó hắn mới cong môi cười rộ lên, bật cười thành tiếng, vốn dĩ tướng mạo của hắn anh tuấn, bây giờ cười rộ lên lại càng khiến người khác không thể dời mắt.

Sao hắn có thể không biết Ngô Thanh Hoan đang ám chỉ cái gì, đồ yêu tinh nhỏ này, nói thẳng ra là cô rất nhớ hắn không phải xong rồi sao? Một hai phải nói lòng vòng như vậy.

Thật ra hắn cũng rất muốn cô, không chỉ nhớ trong lòng, thân thể cũng rất nhớ, nhớ đến phát cuồng.

Trong nháy mắt, ánh mắt Sở Tử Tuần thâm thúy, hắn cụp mắt nhìn con cặc đã bị vắng vẻ một tuần của mình, thân dưới sớm phồng lên rõ ràng, nhìn thô to khiếp người.

Mười hai giờ khuya, xe taxi dừng lại, Sở Tử Tuần xách đồ lên nhà, vừa liếc mắt một cái đã trông thấy Ngô Thanh Hoan đang ngồi co ro một góc ngay thang máy.

Hắn bước về phía đó, lẳng lặng ngồi xổm xuống trước mặt cô, vươn bàn tay dịu dàng vén lên mấy sợi tóc mềm mại đang rũ xuống của thiếu nữ: \”Sao cậu ngồi ở đây? Giống như một con cún nhỏ.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.