Editor: Ngư
Cứ như vậy, cuối tuần nào Ngô Thanh Hoan cũng bị bắt đi học thư pháp, nhưng sau đó cô thật sự không ngồi được nữa mới cùng cha Ngô thương lượng đổi từ học thư pháp sang học khiêu vũ, nói một cách mỹ miều là để tu dưỡng khí chất.
Cha Ngô vui mừng điên rồi, ông cảm thấy con gái của mình cuối cùng cũng có điểm giống con gái, lập tức đáp ứng.
Nhưng sự thật chứng minh Ngô Thanh Hoan học vũ đạo không được thuận bờm xuôi gió lắm, khác xa với lúc học Tae Kwon Do. Khoảng mười buổi cô mới có thể miễn cưỡng học xong mấy thứ giáo viên dạy cho, ngày nào cũng mệt tới mức lưng eo đau nhức, khổ không nói nổi.
\”Thanh Hoan, gần đây cậu sao vậy? Mặt gầy hơn rồi.\”
Buổi tối Sở Tử Tuần đưa Ngô Thanh về nhà, nhìn ra được cô rất mệt mỏi.
\”Vậy sao?\” Ngô Thanh Hoan khóc không ra nước mắt sờ sờ khuôn mặt mình, ậm ừ nói: \”Tớ thấy vẫn bình thường.\”
Ngô Thanh Hoan học khiêu vũ là vì muốn tạo cho Sở Tử Tuần một niềm vui bất ngờ, cho nên cô hoàn toàn chưa từng tính tới chuyện sẽ nói cho hắn biết.
Lại vào một cuối tuần, Ngô Thanh Hoan nhân cơ hội giáo viên đi ăn cơm lặng lẽ chạy từ phòng tập ra ngoài.
Mà ở bên ngoài, Sở Tử Tuần đang đứng cách đó không xa chờ cô.
Hắn dựa vào thân cây, khuôn mặt lạnh nhạt, có không ít cô gái qua đường đều ngó tới.
Ngô Thanh Hoan đi về phía đó, mười ngón tay đan xen với hắn: \”Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.\”
\”Ừm.\”
Sở Tử Tuần ôn hoà nắm tay cô, đến một cửa hàng gần đó ăn sushi.
Cơm nước xong, bọn họ cùng nhau về phòng thuê của Sở Tử Tuần.
Đây mới là lần thứ hai Ngô Thanh Hoan tới nơi này, thế nhưng cô lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Cô quen ngõ quen nẻo mở tủ lạnh lấy coca ra uống. Sở Tử Tuần không uống coca mà chỉ uống nước khoáng, hiển nhiên, mấy lon coca này đều là hắn chuẩn bị riêng cho cô.
Ngô Thanh Hoan lâng lâng, trong lòng ngọt ngào.
Sở Tử Tuần bước tới ôm eo cô từ phía sau: \”Đi tắm.\”
Cô chớp mắt, không kịp suy nghĩ đã mở mồm nói: \”Cùng nhau?\”
Sở Tử Tuần cười nhẹ một tiếng, giọng nói cực kỳ từ tính: \”Vội tới vậy? Được thôi.\”
Ngô Thanh Hoan quẫn bách, ảo não mình lỡ miệng. Toang rồi, vốn dĩ ý của cô không phải như thế, bây giờ lại biến thành ý kia, không biết Sở Tử Tuần sẽ nghĩ như thế nào… Thôi, đơn giản là bất chấp tất cả, tiến hành dụ dỗ đến cùng đi.
Cô xoay người lại, dùng tay xoa loạn đầu Sở Tử Tuần: \”Tử Tuần, tớ khiêu vũ tặng cậu một điệu.\”
Điệu nhảy này cô học rất lâu, chỉ cần cô thay đổi một chút, không tin không quyến rũ được tên thiếu niên trước mặt này.
\”Được.\”
Sở Tử Tuần gật đầu, dù bận học nhưng vẫn ung dung quay lại ngồi trên ghế sofa lẳng lặng nhìn cô.