Editor: Ngư
Buổi chiều đi học về, Ngô Thanh Hoan còn chưa kịp đặt cặp sách xuống thì đã thấy cha Ngô đang ngồi trong phòng khách với vẻ mặt nghiêm túc.
Vừa nhìn thấy tư thế như đang thẩm vấn phạm nhân của ông trong lòng Ngô Thanh Hoan liền \”lộp bộp\” một tiếng.
Cô rất muốn giả vờ như không nhìn thấy, sau đó về phòng ngủ, thế nhưng cô cũng biết đây là tự lừa mình dối người, cha Ngô rõ ràng đang đợi để thẩm vấn cô.
Cho nên Ngô Thanh Hoan chỉ có thể đi tới, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh ông, cắn rứt lương tâm hỏi: \”Ba, ba, sao hôm nay ba về sớm vậy? Đó… ở công ty không có việc bận sao?\”
Sắc mặt cha Ngô nghiêm túc, ông không trả lời vấn đề của con gái mà lại từ miệng nói ra một chuyện khác: \”Hoan Hoan, nghe nói con bị trường học cảnh cáo?\”
\”Là…\”
Ngô Thanh Hoan ảo não cúi đầu, cô biết chuyện này sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy. Hiệu trưởng đáng ghét kia, rõ ràng đã nói không được nói cho ba cô biết!
\”Nói cho ba biết, lý do gì?\”
\”Không có lý do gì, con nhìn bạn học đó không vừa mắt cho nên muốn giáo huấn cậu ta.\”
Trong lòng Ngô Thanh Hoan thấp thỏm, nháy mắt chỉ có thể nói ra một cái cớ ngu ngốc như vậy. Nào còn cách gì khác, cô chỉ có thể nói dối, cũng không thể nói với ba cô là do cô muốn xả giận vì bạn trai cho nên mới đánh người được. Nếu nói như vậy, cha cô nhất định sẽ bị cô chọc tức tới mức hộc máu.
Không nằm ngoài dự đoán, cha Ngô không hề tin lý do này, ông nhịn cơn giận, vẻ mặt mang theo nét bất đắc dĩ nhìn con gái: \”Hoan Hoan, con cảm thấy ba con hồ đồ rồi phải không?\”
\”Con không có, con xin lỗi ba.\”
Ngô Thanh Hoan thành khẩn cúi đầu nhận sai.
Tuy rằng cô từ nhỏ đã thích đánh nhau, nhưng cô không muốn khiến người cha dành hết yêu thương cho cô tức giận.
Cha Ngô thở dài, rất bất lực với cô: \”Hoan Hoan, hồi trước ba từng nói rồi, thành tích của con thế nào cũng được, nhưng phẩm hạnh của con phải đoan chính, đừng ỷ mình biết võ mà đi bắt nạt người khác.\”
Tính tình của con gái ông, ông là người rõ ràng nhất.
\”Con không có bắt nạt người khác.\”
Ngô Thanh Hoan yếu ớt nói.
Trước kia đúng thật là cô bắt nạt rất nhiều người, nhưng cho dù thế nào, cô tuyệt đối sẽ không hối hận về việc đã tát Hàn Tiếu Tiếu. Đồ không biết xấu hổ đó, đánh cậu ta có một cái là hời cho cậu ta rồi.
\”Cuối tuần này khỏi chạy đi đâu, ba đăng ký cho con một lớp học thư pháp.\”
Cha Ngô cũng không còn cách nào, nghe người khác kể đi luyện thư pháp trong thời gian dài sẽ giúp người ta tĩnh tâm, tu dưỡng tính tình, ông thật sự hy vọng Hoan Hoan có thể thay đổi tính tình của mình.
\”Ba, con có thể không học không?\”
Ngô Thanh Hoan nhăn mặt, nhõng nhẽo nói: \”Con không có hứng học thư pháp.\”
Bắt cô an an tĩnh tĩnh ngồi xuống cầm bút lông viết chữ còn không bằng cứ thẳng tay giết cô đi, chuyện này đối với cô quả thật rất giày vò.
\”Không thể.\”
Cha Ngô thẳng thừng từ chối, vùi đầu đọc báo, lần này dù thế nào ông cũng sẽ không dung túng cô: \”Mặc kệ lý do gì, lần này cũng là do con không đúng, phải chịu phạt.\”
\”Dạ.\” Cô bĩu môi, cúi đầu xuống đi về phòng.
Từ nhỏ nhà bọn họ đã có một quy củ, chính là đánh người thì phải chịu phạt, cho nên cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn vâng lời.
Nằm trên giường, Ngô Thanh Hoan không ngủ được lăn lộn qua lại, trong lòng vô cùng buồn bực.
Cô lấy điện thoại từ cặp sách ra gọi cho Sở Tử Tuần.
\”Thanh Hoan?\”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói dễ nghe của hắn.
Ngô Thanh Hoan không giấu được vẻ thất vọng nói: \”Tử Tuần, cuối tuần này tớ không thể đi chơi với cậu được.\”
Cách di động, Sở Tử Tuần im lặng chốc lát, sau đó hỏi: \”Xảy ra chuyện gì sao?\”
\”Ba tớ đăng ký lớp thư pháp cho tớ, nói muốn rèn dũa tính tình của tớ… cuối tuần không cho tớ ra cửa.\”
Ngô Thanh Hoan tránh nặng tìm nhẹ, không nói cho Sở Tử Tuần biết là do cô đánh Hàn Tiếu Tiếu cho nên mới bị cha cấm túc, cô không muốn hắn vì chuyện này mà cảm thấy áy náy.
Nào ngờ Sở Tử Tuần lại khẽ cười một tiếng, cố ý trêu cô: \”Lớp thư pháp? Tớ cảm thấy rất hợp với cậu.\”
\”Hả?\” Ngô Thanh Hoan bất mãn nói: \”Cái gì mà hợp với tớ?\”
Tính tính cô tệ đến thế sao?
Hơn nữa, nhờ có lớp học thư pháp này mà những ngày cuối tuần sau này của cô cùng Sở Tử Tuần sẽ không còn nữa, cô thật sự không thể lường được, hắn vậy mà còn có thể cười, cái đồ vô lương tâm…
\”Được rồi, ngoan.\” Tuy cách di động nhưng Sở Tử Tuần vẫn có thể tưởng tượng ra bộ dáng phát điên của Ngô Thanh Hoan, hắn không kiềm chế được nhoẻn miệng cười: \”Tới đó cậu nói cho tớ địa chỉ lớp thư pháp, cuối tuần có rảnh tớ sẽ lập tức tới tìm cậu.\”
Nghe hắn nói như vậy, lúc này Ngô Thanh Hoan mới vừa lòng lầm bầm: \”Nói vậy còn nghe được.\”