Editor: Ngư
Nửa tháng sau, trường học tổ chức hoạt động du xuân.
Sở Tử Tuần trời sinh lạnh nhạt, hắn vốn dĩ không muốn tham gia loại hoạt động này nhưng nội tâm lại không thể chống cự được Ngô Thanh Hoan khóc lóc ăn vạ cho nên cuối cùng chỉ có thể đồng ý với cô.
Địa điểm du xuân cách trường của bọn họ rất xa, phải ngồi xe mất khoảng ba tiếng đồng hồ cho nên nhà trường quyết định sáu giờ sáng mọi người phải xuất phát.
Sau khi đến nơi, Ngô Thanh Hoan nào còn tinh thần phấn chấn như lúc mới lên đường, ngồi xe lâu như vậy khiến cô suýt chút nữa nôn mửa, tinh thần trở nên uể oải, cả người chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Xuống xe xong, bởi vì say xe nên Ngô Thanh Hoan vô cùng vinh dự được tụt lại phía sau.
Mặc kệ ánh mắt của những người khác, Sở Tử Tuần nắm lấy tay Ngô Thanh Hoan bình tĩnh đi sau cùng, khoé môi nhếch lên: \”Là ai nói với tớ thể lực rất tốt?\”
Ngô Thanh Hoan nâng cằm lên, khẽ hừ nhẹ một tiếng, nhõng nhẽo với hắn: \”Tớ mặc kệ, dù sao nếu tớ không đi nổi cậu cũng phải cõng tớ.\”
Sở Tử Tuần bật cười, trong ánh mắt mang theo tia bỡn cợt: \”Tớ không cõng heo.\”
\”Cậu!\” Ngô Thanh Hoan nghe xong tức điên, làm gì có ai nói bạn gái mình là heo chứ, cô lập tức nhảy lên lưng hắn, hung bạo nói: \”Rất tốt, để xem con heo này có đè chết cậu không.\”
\”Ngốc nghếch.\”
Sở Tử Tuần vươn tay vững vàng nâng lấy bờ mông của Ngô Thanh Hoan, hắn quay đầu lại nhìn cô đầy cưng chiều.
Ngô Thanh Hoan bị nhìn tới xấu hổ, không kiềm chế được trêu chọc hắn: \”Tử Tuần, cậu đi chậm quá, chẳng lẽ thận hư rồi?\”
Trong nháy mắt, ánh mắt Sở Tử Tuần trở nên rất nguy hiểm, chuyện này khiến Ngô Thanh Hoan cảm thấy chột dạ không thôi. Hắn phản ứng như vậy cũng đúng, từ xưa đến nay, bất kể là người đàn ông nào đều sẽ bị hai từ này kích thích.
Sở Tử Tuần chậm rãi nhếch môi cười, đột ngột cõng Ngô Thanh Hoan rẽ hướng vào rừng cây.
Ngô Thanh Hoan nhịn không được nuốt nước bọt, trong lòng đã bắt đầu cảm thấy không ổn, cảm giác bất an dần dần nổi lên: \”Tử Tuần, cậu muốn cõng tớ đi đâu?\”
Sở Tử Tuần sải bước tiến về phía trước, mặc dù đang cõng cô nhưng hô hấp của hắn vẫn rất vững vàng, chỉ là giọng nói lại lộ ra nguy hiểm: \”Đương nhiên là đi kiểm tra xem thận tớ có bị hư hay không.\”
Ngô Thanh Hoan ôm cổ Sở Tử Tuần rơi vào trạng thái không thể tin được, lúc này cô mới nhận ra hắn thật sự không phải đang nói đùa, đành phải chịu thua: \”Không được, ở đây rất dễ bị bạn học phát hiện! Làm ơn đi Tử Tuần, tớ sai rồi, khi nào về tớ để cậu tùy ý lăn lộn có được không, được không?\”
\”Muộn rồi.\”
Ánh mắt Sở Tử Tuần sâu thẳm, giọng nói đã nhuốm đẫm dục vọng mang theo sự kiềm chế ẩn nhẫn.
Chẳng mấy chốc hắn đã cõng Ngô Thanh Hoan đi sâu vào một lùm cây rậm rạp, mặt trời từ trên ngọn cây chiếu xuống, bốn phía vô cùng yên tĩnh.