[Cao H | Ver Tục] Nghiêm Túc Theo Đuổi Nam Thần – Chương 30: Sau này đến lượt tớ đón cậu tan học – Botruyen

[Cao H | Ver Tục] Nghiêm Túc Theo Đuổi Nam Thần - Chương 30: Sau này đến lượt tớ đón cậu tan học

Editor: Ngư

Sáng hôm sau khi Ngô Thanh Hoan đến lớp mới phát hiện ra bạn cùng bàn của cô đã bị thay đổi, người ngồi bên cạnh không còn là Sở Tử Tuần nữa mà biến thành người bạn tốt Gia Kỳ.

\”Gia Kỳ, sao cậu ngồi ở đây?\”

Ngô Thanh Hoan đưa mắt tìm khắp nơi, thế nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Sở Tử Tuần đâu.

\”Đừng nhìn nữa, bạn trai cậu bị chuyển sang lớp một rồi.\”

\”À… thì ra là vậy.\”

Lớp một là lớp giỏi nhất khối, có đội ngũ giáo viên giảng dạy tốt nhất, thậm chí có thể nói học sinh của lớp này đều là những gương mặt ưu tú trong tương lai được tuyển chọn từ khắp nơi.

Hoá ra Sở Tử Tuần chuyển đến đó.

Ngô Thanh Hoan bĩu môi, tuy cô biết rằng kết quả này hoàn toàn phù hợp với hắn nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát.

Vì thế, cảm giác tự ti bủa vây lấy cô.

\”Tiểu Hoan Hoan cậu sao thế?\”

Gia Kỳ nhìn sắc mặt Ngô Thanh Hoan không đúng lắm, cô nàng lập tức quan tâm hỏi cô.

Nụ cười của Ngô Thanh Hoan có chút miễn cưỡng, cô lấy sách ra nhưng ánh mắt lại không tự chủ quét về phía cửa phòng lớp một, ngay sau đó nói đùa: \”Không có chuyện gì, tớ chỉ nghĩ… khoảng cách giữa tớ và Sở Tử Tuần ngày càng lớn.\”

Loại cảm giác này không hề dễ chịu chút nào, rất bất lực.

Có lẽ trong tương lai, sau khi Sở Tử Tuần đỗ vào một trường đại học tốt, hắn được ngắm nhìn thế giới rộng lớn hơn ngoài kia, được trông thấy đủ loại cảnh đẹp trên thế gian, lúc ấy hẳn sẽ cảm thấy hối hận khi từng lựa chọn ở bên cô…

Gia Kỳ lột vỏ kẹo nhét vào miệng Ngô Thanh Hoan, an ủi cô: \”Đồ ngốc, đừng suy nghĩ vớ vẩn, cậu đáng yêu như thế, Sở Tử Tuần thích cậu còn không kịp, nếu có khoảng cách cũng không thành vấn đề. Cậu không biết sao, rất nhiều thiên tài đều thích kiểu bạn gái ngốc nghếch, vừa hay bổ sung cho nhau.\”

\”Cũng đúng, tớ cũng… cậu nói ai ngu?\”

Ngô Thanh Hoan đang chuẩn bị thuận theo ý Gia Kỳ gật đầu, nào ngờ lại đột nhiên phát hiện bản thân bị nói thành kẻ ngốc. Nhưng đúng thật là có Gia Kỳ ở bên cạnh đùa giỡn với cô, bây giờ tâm trạng của cô dễ chịu hơn nhiều.

Buổi chiều tan lớp, Sở Tử Tuần vẫn như cũ đứng chờ cô ở cổng sau trường học.

Ngô Thanh Hoan bước tới, hôm nay cô không mang cặp sách, đồng phục học sinh buộc thẳng lên eo.

Cô ngẩng đầu, mở to mắt nhìn hắn: \”Tử Tuần, sao cậu chuyển lớp không nói với tớ?\”

\”Hôm nay tớ bận họp trong hội học sinh cho nên quên mất.\” Sở Tử Tuần nhàn nhạt đáp lời.

Hắn cầm một tờ giấy nhỏ trên tay, chính là bức thư tố cáo nặc danh gửi cho phòng giáo viên chủ nhiệm lần trước. Sau khi đối chiếu nét chữ thì hắn chắc chắn kẻ đầu sỏ không ai khác ngoài Hàn Tiếu Tiếu.

Ngô Thanh Hoan sắp bị thái độ thờ ơ của Sở Tử Tuần làm cho tức chết, cô bực mình đẩy vai hắn, tức giận nói: \”Chuyện quan trọng như thế cậu cũng quên, Sở Tử Tuần, cậu thật sự không quan tâm tớ chút nào!\”

Sở Tử Tuần không ngờ được Ngô Thanh Hoan lại đột ngột ra tay nên cả người bị cô đẩy đến mức lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã xuống.

Về chuyện chuyến lớp, đây là cách cuối cùng mà hắn cùng thầy chủ nhiệm đã thống nhất, không thể thay đổi, nếu không Ngô Thanh Hoan sẽ bị cho thôi học, hắn không cho phép chuyện này xảy ra.

Hơn nữa, hắn cũng muốn dựa vào năng lực của bản thân để giải quyết chuyện này mà không phải để cho Ngô Thanh Hoan biết chuyện rồi lo lắng suy nghĩ.

Ngô Thanh Hoan vẫn tức giận nhìn hắn: \”Sao cậu không nói chuyện? Hiện tại tớ rất không vui!\”

\”Tớ xin lỗi.\” Sở Tử Tuần buột miệng nói.

\”Cậu…\”

Ngô Thanh Hoan không ngờ Sở Tử Tuần lại thẳng thừng xin lỗi như vậy, cả người cô lập tức trở nên ngây ngẩn, vốn dĩ trong lòng có chút tủi thân nhưng hiện tại toàn bộ đều biến mất không còn dấu vết. Trái lại lúc này trong lòng cô lại cảm thấy tràn đầy cảm động.

Ngô Thanh Hoan bước tới nắm tay Sở Tử Tuần, nhẹ giọng nói: \”Tử Tuần, cậu đang giấu tớ chuyện gì sao? Cậu đột ngột chia lớp với tớ khiến tớ không quen.\”

\”Lớp một ở cạnh lớp cậu nên rất tiện gặp nhau, sau này tớ sẽ đến tìm cậu, chờ cậu tan học.\”

\”Thật không?\”

Ngô Thanh Hoan kích động nhảy lên. Vốn dĩ Sở Tử Tuần rất kiêu ngạo lại vừa lạnh nhạt, thế nhưng hắn lại thản nhiên vì gặp cô mà nguyện ý mỗi ngày đều tới lớp chờ cô tan học, chuyện này giống như đang nằm mơ.

Xem ra Sở Tử Tuần quan tâm cô hơn những gì cô nghĩ.

Ngô Thanh Hoan vui vẻ nhảy nhót, trong lòng không còn lăn tăn nữa, cầm lấy ngón tay của Sở Tử Tuần lắc lắc, nụ cười trên mặt không giấu được: \”Haha Tử Tuần, tớ rất vui.\”

\”Vui cái gì?\”

\”Cậu nghĩ xem, mỗi ngày cậu đến lớp chờ tớ tan học, chắc chắn sẽ khiến tớ cảm nhận được cái gì gọi là hàng vạn ánh mắt bắn tới!\”

Tình địch ngầm của Ngô Thanh Hoan rất nhiều, cô gần như có thể liên tưởng đến ánh mắt ghen tị lẫn căm ghét của những cô gái đó, nhưng Sở Tử Tuần là của cô, người khác đừng mơ tưởng cướp được.

Sở Tử Tuần không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Ngô Thanh Hoan bằng ánh mắt sâu thẳm nóng rực.

Hắn biết Ngô Thanh Hoan không có cảm giác an toàn, mà hắn lại là người không biết ăn nói, cho nên sau này, hắn nhất định sẽ dùng nhiều hành động hơn để thể hiện tình cảm của mình dành cho cô.

oOo

Xin phép phỉ nhổ, lời ngọt ngào thì không biết nói chứ lời dụ dỗ con gái người ta thì rất dễ nói ra mồm đúng không =)))

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.