[Cao H | Ver Tục] Nghiêm Túc Theo Đuổi Nam Thần – Chương 3: Quên xin cách liên lạc – Botruyen

[Cao H | Ver Tục] Nghiêm Túc Theo Đuổi Nam Thần - Chương 3: Quên xin cách liên lạc

Thứ hai, Ngô Thanh Hoan cùng mấy chị em đến trường học, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

Trường của bọn họ là trường cao trung trọng điểm của thành phố, tỷ lệ thí sinh mỗi năm đỗ đại học trọng điểm vô cùng cao, chuyện này thật ra không liên quan đến Ngô Thanh Hoan, dù sao cô cũng không có hứng thú đọc sách, nhưng một kẻ học tra như cô vẫn chen chân vào được trường cao trung trọng điểm này, hơn nữa còn là lớp chọn…

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cha cô đã chi rất nhiều tiền, dùng rất nhiều mối quan hệ để đẩy cô vào đây. Mặc dù Ngô Thanh Hoan không muốn đến, nhưng cũng không thể nào phụ công sức cực khổ của ông.

Cha cô nói, cho dù không muốn học thì cũng phải học hết cao trung [1] ở trường này.

Cha cô còn nói, cho dù là cô giả vờ học hành, không khí học tập ở nơi này cũng tốt hơn so với những nơi khác. Môi trường học tập là quan trọng nhất, ông cho rằng con gái của mình sẽ có một ngày bị không khí hiếu học của nơi này cảm hoá, nói không chừng còn có thể cải tà quy chính trong một ngày nào đó không xa, không muốn làm một đứa lưu manh nữa, ông vô cùng chờ mong ngày này sẽ đến.

Đối với sự lạc quan quá mức của ông, Ngô Thanh Hoan chỉ cảm thấy cạn lời.

Muốn cô cải tà quy chính? Còn không bằng khiến mặt trời mọc lên ở đằng Tây đi.

\”Tiểu Nha Ma Tiểu Nhị Lang, mang cặp sách đi đến trường, không sợ nắng, không sợ mưa gió…\”

Trong miệng Ngô Thanh Hoan ngâm nga một khúc nhạc thiếu nhi, thế nhưng bộ dáng lại lưu manh đi đến cửa phòng học.

\”Ngô, chị Ngô, bài tập về nhà của chị tôi làm xong rồi, chờ chị tới kiểm tra.\”

Ngô Thanh Hoan vừa mới ngồi xuống chỗ của mình, bên người đã vang lên một âm thanh vâng vâng dạ dạ [2].

Trong tay lớp trưởng cầm một quyền sách bài tập rất dày, cậu đứng trước mặt Ngô Thanh Hoan, khoé miệng nở một nụ cười tươi lấy lòng.

Không có cách nào khác, Ngô Thanh Hoan là một đứa côn đồ, cậu thật sự không dám chọc giận cô.

Nghe nói lần trước có một bạn học nam không nghe lời đắc tội Ngô Thanh Hoan, ngay lập tức cậu ta bị một đám chị em của cô kéo tới lột sạch quần áo, lột tới chỉ còn một cái quần lót mặc trên người, sau đó còn bị buộc phải học xong một tiết thể dục.

Vì thế bắt đầu từ ngày đó, bạn học nam kia đã trở nên nổi tiếng, ai cũng biết trên người cậu có mấy vết bớt, quần lót kích cỡ bao nhiêu. Không lâu sau, trong trường tuồn ra tin tức cậu ta xin thôi học.

\”Là lớp trưởng nha, không tồi không tồi.\”

Ngô Thanh Hoan duỗi tay nhận lấy sách bài tập lớp trưởng đưa qua, cô tùy ý lật lật vài trang để xem, quả nhiên chữ do cậu viết rất giống chữ của cô, gần như có thể đạt đến trình độ dùng giả tráo thật.

Lớp trưởng lấy hết can đảm nói: \”Chị Ngô, chuyện kia, về phí bảo kê…\”

\”Không cần đưa phí bảo kê nữa.\”

Ngô Thanh Hoan vỗ vỗ bả vai lớp trường, cô treo nụ cười trên khoé môi, nhìn qua vô cùng hiền lành: \”Tính thế này đi, sau này cậu thay tôi làm bài tập, tôi sẽ không thu phí bảo kê của cậu.\”

\”Thật không?\”

Thật tốt quá, khuôn mặt lớp trưởng đỏ bừng lên vì phấn khích.

Nếu có thể không đưa số tiền này, cuộc sống mỗi ngày của cậu sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

\”Đúng vậy, nét chữ cậu bắt chước rất giống, tiếp tục phát huy, đừng để giáo viên phát hiện ra, nếu không đến lúc đó…\”

\”Tôi hiểu tôi hiểu, chị Ngô cứ an tâm, tôi sẽ không để lộ sơ hở.\”

Lớp trưởng cười một cái, cùng Ngô Thanh Hoan nhất trí thoả thuận.

Cậu là một người xem tiền như mạng, chỉ cần không bắt cậu bỏ tiền ra thì muốn cậu làm cái gì cũng được.

Sau khi đuổi lớp trưởng đi, Ngô Thanh Hoan vô cùng nhàm chán lấy điện thoại ra lướt weibo.

Lướt chốc lát, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô vậy mà quên hỏi Sở Tử Tuần cách liên lạc!

Ngô Thanh Hoan ảo não muốn chết, nếu không quên thì bây giờ cô đã có thể nhắn tin nói chuyện phiếm với hắn.

\”Thanh Hoan, cậu nghĩ gì đó, đang tư xuân [3] à?\”

Người chị em nhỏ của Ngô Thanh Hoan ngồi phía trước xoay đầu lại, nhìn bộ dáng đứng ngồi không yên của cô lặng lẽ hỏi.

\”Đúng vậy\”.

Ngô Thanh Hoan gật gật đầu thoải mái thừa nhận: \”Tớ rất muốn cậu ấy, bọn tớ vừa mới gặp nhau tuần trước.\”

\”Cái gì?\”

Người chị em nhỏ này tên Gia Kỳ, nghe thấy tin tức khiến người khác phải ngạc nhiên này từ miệng Ngô Thanh Hoan, cô ấy không nhịn được hỏi một tiếng: \”Chuyện khi nào, sao tớ không biết?\”

Gia Kỳ buông sách vở, trực tiếp ngồi xuống chỗ bên cạnh Ngô Thanh Hoan, hóng hớt hỏi cô: \”Đối phương là ai?\”

\”Người ở hàng đầu tiên, mặc đồng phục, đang nghiêm túc nghe giảng bài, cậu có thấy không?\”

Ngô Thanh Hoan duỗi ngón tay chỉ.

Làm một học sinh hạng nhất từ dưới đếm lên, chỗ ngồi của cô cùng chỗ ngồi của Sở Tử Tuần cách xa vạn dặm, một người ngồi hàng cuối cùng, một người ngồi hàng đầu tiên, cô chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.

\”…\”

Hàng thứ nhất có tận mấy nam sinh, Gia Kỳ làm sao biết Ngô Thanh Hoan đang nói đến ai.

\”Người nào?\”

\”Cậu đoán đi.\”

Gia Kỳ hô lên một tiếng: \”Tớ biết rồi! Không phải là Sở Tử Tuần chứ?\”

Cô ấy che miệng lại, không thể tưởng tượng được nhìn chị em tốt của mình.

Ánh mắt Ngô Thanh Hoan nhìn xuyên qua bóng lưng các bạn học khác, nhẹ nhàng dừng trên bờ lưng dài của Sở Tử Tuần: \”Đúng vậy, chính là cậu ấy, nói trước, tớ là người để ý cậu ấy trước, các cậu không được giành với tớ.\”

\”…\”

\”Ai muốn giành với cậu, tớ thừa nhận, cậu ta lớn lên rất đẹp trai, nhưng mà người lạnh lùng như cậu ta không phải gu của tớ.\”

\”Cậu ấy thế nào?\”

Gia Kỳ cố hết sức phân tích cho Ngô Thanh Hoan: \”Cậu không cảm thấy cậu ta rất thanh cao à? Làm ơn đi chị hai, trên thế giới này còn rất nhiều nam sinh hàng to dùng tốt, có nhiều người theo đuổi cậu như vậy mà cậu lại chướng mắt, kết quả lại đi nhìn trúng cậu ta, mắt nhìn người của cậu đúng là kỳ lạ…\”

Khuôn mặt của Gia Kỳ vô cùng xinh xắn, dáng người cũng nóng bỏng gợi cảm, cho nên kinh nghiệm trong tình yêu của cô ấy cũng rất phong phú, thật sự không đành lòng nhìn chị em tốt của mình lầm đường lạc lối.

[1] Cao trung: Tương đương với cấp ba ở Việt Nam.
[2] Âm thanh vâng vâng dạ dạ: Giọng nói nhún nhường, chỉ người nói đứng ở vị trí thấp hơn người nghe.
[3] Tư xuân: Vẫn còn hoài xuân, ám chỉ sự yêu thích của nam hoặc nữ đối với người khác giới.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.