Editor: Ngư
Giờ phút này không khí bên trong văn phòng chủ nhiệm vô cùng căng thẳng.
Giáo viên chủ nhiệm với mái tóc hoa râm, ánh mắt xuyên qua lớp kính cận nghiêm túc nhìn Sở Tử Tuần, vẻ mặt đầy tức giận.
\”Sở Tử Tuần, thầy quá thất vọng về em, uổng công thầy bỏ ra nhiều thời gian công sức để bồi dưỡng em, em vậy mà dám trong thời gian mấu chốt sắp thi đại học yêu đương, em thật sự không biết suy nghĩ!\”
Không cần nói giáo viên chủ nhiệm tức giận đến mức nào, ông đập bàn vang \”ầm\” một tiếng khiến người khác phải giật mình.
Đưa mắt nhìn toàn trường, Sở Tử Tuần có thể được xem là học sinh cao trung có triển vọng nhất mà ông kèm cặp, tương lai rất có tiền đồ, nhưng ông ngàn vạn lần cũng không ngờ tới người như hắn cũng sẽ yêu sớm!
Sở Tử Tuần lẳng lặng lắng nghe giáo viên chủ nhiệm phê bình, sau đó cúi đầu với ông, giọng nói của hắn rất đúng mực, không tự ti cũng không kiêu ngạo, dáng vẻ bình tĩnh: \”Chủ nhiệm, rất xin lỗi thầy, lần này là em sai, phụ công dạy dỗ của thầy.\”
Nhưng mà, hắn sẽ không sửa.
\”Nếu không phải nhận được thư tố cáo nặc danh thì thầy cũng không biết em định giấu đến khi nào!\”
Giáo viên chủ nhiệm xoa xoa hai bên thái dương gần như đang nảy lên vì tức giận, giọng nói có hơi hoà hoãn: \”Nếu chuyện này đã xảy ra rồi vậy thì mấy ngày tới thầy tìm cớ cho Ngô Thanh Hoan thôi học, không tiếp tục ảnh hưởng đến việc học của em nữa.\”
Giữ học sinh ngoan, đuổi học học sinh hư là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề bây giờ, đồng thời nhà trường đuổi học Ngô Thanh Hoan cũng xem như đang đánh lên hồi chuông cảnh tỉnh cho các học sinh yêu sớm, nâng cao hiệu suất học tập, đẹp cả đôi đường.
\”Chủ nhiệm, không được.\”
Ban đầu, mặc cho giáo viên chủ nhiệm nói cái gì Sở Tử Tuần đều rất thờ ơ, nhưng khi ông đề cập đến việc Ngô Thanh Hoan sẽ bị đuổi học vẻ mặt của hắn lập tức thay đổi.
Giáo viên chủ nhiệm hung bạo đập bàn, nổi giận đến đỏ bừng mặt: \”Cái gì không được?\”
\”Thầy không thể đuổi học Ngô Thanh Hoan.\” Sở Tử Tuần nhìn thẳng vào biểu cảm tức giận trên khuôn mặt của giáo viên chủ nhiệm, giọng nói vẫn như cũ rất bình tĩnh: \”Chủ nhiệm, về chuyện yêu đương, từ đầu là do em luôn chủ động theo đuổi cậu ấy, không liên quan đến cậu ấy.\”
\”Em!\”
Giáo viên chủ nhiệm gần như lên cơn đau tim vì tức giận, ông vươn ngón tay không ngừng run rẩy chỉ vào Sở Tử Tuần, hung tợn nói: \”Sở Tử Tuần, nếu bây giờ em không nghe lời thầy, tương lai em sớm muộn gì cũng bị em học sinh hư hỏng đó hủy hoại!\”
Từ ngày vào trường quản lý học sinh, giáo viên chủ nhiệm thường chỉ thích học sinh có thành tích tốt, còn những học sinh côn đồ kia, bất kể là nam hay nữ, ông đều không thèm phí công đi quản lý dạy dỗ.
Mặc kệ thế nào đi nữa, lần này ông nhất định phải giữ lại Sở Tử Tuần, dù sao Sở Tử Tuần chính là \”bảng hiệu sống\” của trường bọn họ, ngay cả bản thân hắn cũng không biết, tên của hắn khá nổi tiếng ở các trường khác.
Cho nên chỉ cần hắn có thể thuận lợi trúng tuyển vào đại học trọng điểm, danh tiếng của trường họ cũng sẽ ngày càng tốt hơn, mà ông với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của Sở Tử Tuần, vị trí nhất định cũng sẽ tăng theo…
\”Chủ nhiệm, em cam đoan với thầy, yêu sớm tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến việc học của em.\”
Sở Tử Tuần lại mở miệng lần nữa, đồng thời, hắn để ý thấy trên bàn làm việc của giáo viên chủ nhiệm có một mảnh giấy nhỏ.
Đại khái đoán được, đây có lẽ là bức thư tố cáo nặc danh kia, chỉ cần hắn lấy được mảnh giấy này, đối chiếu chữ viết của từng người thì lập tức có thể tìm ra kẻ đầu sỏ.
Giáo viên chủ nhiệm cười lạnh một tiếng: \”Cam đoan? Em làm sao cam đoan? Cá cùng tay gấu không thể có cả hai!\”
Sở Tử Tuần trầm mặc, đạo lý này hắn không phải không hiểu, cá cùng tay gấu không thể có cả hai hắn rất hiểu, chỉ là, hắn vẫn lún sâu xuống vũng lầy…
Giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa từ bỏ ý định, ông híp híp mắt, tiếp tục nói lời thấm thía khuyên răn: \”Theo thầy biết, nhà em Ngô Thanh Hoan kia vừa có tiền vừa có quyền, mà điều kiện gia đình em em hiểu rõ nhất, em thật sự nghĩ thiên chi kiêu nữ như em ấy sẽ xem trọng một thằng nhóc đi học dựa vào học bổng như em sao? Cũng chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ thôi.\”
Sở Tử Tuần vô cảm nghe những lời giáo viên chủ nhiệm nói, sắc mặt hắn rất bình tĩnh, thế nhưng hai tay bên dưới đã lặng lẽ nắm chặt thành quyền.
Những lời giáo viên chủ nhiệm nói, là nhục nhã, cũng là sự thật.
Cuối cùng, Sở Tử Tuần thương lượng điều kiện với ông ấy.
Giáo viên chủ nhiệm hứa, ông sẽ tạm thời không khiến Ngô Thanh Hoan phải thôi học, nhưng với điều kiện bọn họ phải chia lớp, Sở Tử Tuần phải đạt hạng nhất trong mọi kỳ thi, không chỉ toàn khối mà còn phải toàn thành phố.
Sở Tử Tuần không chút do dự đồng ý, hạng nhất toàn thành phố đối với hắn mà nói là một việc không hề dễ dàng, nhưng Ngô Thanh Hoan chính là động lực để hắn cố gắng.
Sở Tử Tuần không dám tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ biến thành thế nào nếu như Ngô Thanh Hoan thật sự bị nhà trường đuổi học, viễn cảnh sau này hắn không thể bắt gặp được dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của cô ở trường, không thể nghe thấy giọng nói của cô, hắn thật sự không dám nghĩ đến.