Editor: Ngư
Suốt cả kỳ nghỉ đông, bởi vì cuộc gọi này mà Ngô Thanh Hoan cùng Sở Tử Tuần không hề gặp mặt nhau.
Trong lễ khai giảng học kỳ mới, Ngô Thanh Hoan đang mặc đồng phục học sinh nhưng vẫn khó có thể giấu được ngũ quan thanh tú, ngược lại bộ đồng phục rộng rãi này còn khiến vóc dáng của cô càng trở nên nhỏ nhắn đáng yêu.
Ngô Thanh Hoan vẫn theo thói quen đứng ở hàng cuối cùng của lớp, cô kiễng chân, tầm mắt vượt qua những khuôn mặt quen thuộc lẫn xa lạ của bạn học nhìn thẳng vào Sở Tử Tuần đang đứng hàng thứ ba.
Cô luôn có thể nhận ra hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên cho dù đó chỉ là một bóng dáng mơ hồ. Đã lâu không gặp, Ngô Thanh Hoan thậm chí còn cảm thấy ngay cả gáy của hắn cũng trở nên vô cùng quyến rũ.
Cô biết mình hết thuốc chữa, từng phút từng giây không nhìn thấy hắn thì đều phải sống trong dằn vặt như vậy.
Sau khi lễ khai giảng kết thúc, tất cả học sinh đều lần lượt quay về lớp học.
Cuối cùng, sau khi lơ đãng ngây ngốc học xong tiết toán thứ hai, Ngô Thanh Hoan chặn đường Sở Tử Tuần ngay cửa phòng vệ sinh nam.
\”Tử Tuần, lâu rồi không gặp, cậu luôn không chịu nghe máy tớ, tớ…\”
\”Tránh ra.\”
\”Tớ không tránh.\”
Ngô Thanh Hoan rất lo lắng, cô chỉ muốn nhanh chóng giải thích hiểu lầm cho rõ ràng nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Tử Tuần thì nó lại khiến cô muốn chùn bước.
\”Ngô Thanh Hoan, tránh ra.\”
Hắn ngước mắt, vươn tay nắm lấy cằm cô, trong mắt không hề có ý cười.
\”Không là không!\”
Ngô Thanh Hoan không hề quan tâm chỗ này là nhà vệ sinh nam, cô trực tiếp giương tay chống ngay vị trí cửa phòng không cho Sở Tử Tuần ra ngoài.
Bọn họ cứ như vậy giằng co suốt vài phút. Sau cùng, cô mới mở miệng lần nữa: \”Sở Tử Tuần, tôi giải thích cậu đều không muốn nghe… Cậu đang muốn chia tay với tôi sao?\”
Im lặng.
Sự im lặng kéo dài rất lâu.
Mà sự im lặng này có thể khiến Ngô Thanh Hoan cảm nhận được nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.
Thế nhưng cô vẫn gắng gượng cười rộ lên mặc cho trong lòng đang rỉ máu, trên mặt bày ra vẻ mặt tựa hồ như không quan tâm, nói: \”Được rồi, tôi hiểu ý cậu.\”
Ngô Thanh Hoan đâm móng tay vào lòng bàn tay, cô tự nhủ bản thân không được khóc, ít nhất ở trước mặt Sở Tử Tuần không được khóc, nếu không cô sẽ bị hắn coi thường.
Cô thẫn thờ bỏ tay xuống, nghiêng người sang một bên định để Sở Tử Tuần rời đi.
Nào ngờ trong nháy mắt lúc cô xoay người, cổ tay mảnh khảnh bị một lực kéo rất lớn lôi vào phòng vệ sinh nam.
Tiếp theo nụ hôn điên cuồng của Sở Tử Tuần ập xuống.
\”Ưm… Tử, Tử Tuần, cậu…\”