Editor: Ngư
Học kỳ này nhờ có sự giúp đỡ của Sở Tử Tuần nên thành tích cuối kỳ của Ngô Thanh Hoan không tiếp tục đội sổ mà ngoi lên nằm ở vị trí giữa lớp.
Cô không dám tin nhìn kết quả của mình. Mặc dù lúc Sở Tử Tuần ép cô học rất lạnh lùng nhẫn tâm giống như ma quỷ nhưng cuối cùng giúp cô có thành tích rất tốt.
Ngô Thanh Hoan một tay chống đầu, một tay xoay xoay điện thoại, ừm, bây giờ nên nghĩ một chút, khen thưởng cho bạn trai cô như thế nào đây ~
Cuối tuần, Ngô Thanh Hoan dậy rất sớm đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, cô quyết định làm cơm trưa tình yêu cho Sở Tử Tuần.
Sau hai ba tiếng lách cách leng keng trong bếp, cuối cùng Ngô Thanh Hoan cũng không thể không thừa nhận một chuyện, cô rất không có thiên phú nấu ăn.
Dù sao… chắc miễn cưỡng ăn được.
Lúc này trên một băng ghế gỗ ở công viên.
\”Tử Tuần, ăn có ngon không?\” Ngô Thanh Hoan cầm hộp cơm, thanh âm thấp thỏm hỏi hắn.
\”Mùi vị không tệ, cậu nếm thử đi.\” Sở Tử Tuần ăn một miếng, mặt không biến sắc nói.
\”Thật vậy à? Ách… mặn quá!\”
Nghe Sở Tử Tuần nói như vậy, Ngô Thanh Hoan liền nghĩ tài nấu nướng của cô cũng không đến nỗi thất bại lắm nên vui vẻ múc cho mình một thìa. Nào ngờ mới vừa ăn vào miệng thì sắc mặt lập tức phải thay đổi, đây mẹ nó là cơm trưa do cô nấu à?
Sau chốc lát, Ngô Thanh Hoan mới nhận ra rằng sở dĩ Sở Tử Tuần nói \”mùi vị không tệ\” là vì hắn muốn cho cô nếm thử món cô nấu…
Tên con trai này, xấu xa quá!
\”Tử Tuần, tớ không phải cố ý muốn cho cậu ăn…\” Ngô Thanh Hoan nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Tử Tuần, cô yếu ớt mở miệng giải thích: \”Đây là lần đầu tiên tớ nấu cơm, không ngờ thất bại…\”
Ngô Thanh Hoan vốn nghĩ mình nấu cơm rất ngon, kết quả phát hiện ra món do cô nấu rất khó nuốt.
Sở Tử Tuần thở dài, hắn dịu dàng gõ trán cô, giọng điệu nuông chiều nói: \”Không sao, về sau nấu cho tớ ăn thêm vài lần sẽ quen.\”
Ngô Thanh Hoan: \”…\”
Hắn thật biết cách an ủi.
\”Tử Tuần, đừng ăn nữa, tớ dẫn cậu tới nhà hàng ăn.\”
Nhìn Sở Tử Tuần gian nan ăn, Ngô Thanh Hoan cảm thấy vừa đau lòng lại vừa nản lòng, cô không thể nhìn được nữa, đang chuẩn bị giơ tay ném hộp cơm vào thùng rác thì đã bị Sở Tử Tuần ngăn lại.
\”Thanh Hoan, đừng lãng phí, thật ra chỉ cần thêm một chút gia vị sẽ rất ngon.\”
\”Thật không?\” Ngô Thanh Hoan chớp chớp mắt.
Kết quả…
Vẫn là trên ghế gỗ dài ở công viên, chẳng qua lần này bọn họ đổi một vị trí khuất tầm nhìn.
Sở Tử Tuần cởi quần jean của Ngô Thanh Hoan, hắn thọt ngón giữa thon dài vào lồn dâm của cô dập không ngừng, tìm những điểm mẫn cảm trong cơ thể cô ra sức đâm thọc.