Editor: Ngư
Cuối tuần trước kỳ nghỉ đông là một ngày nắng đẹp, Sở Tử Tuần cùng Ngô Thanh Hoan gặp nhau ở sân bóng rổ của trường.
Nhớ tới hôm qua Sở Tử Tuần nói với Ngô Thanh Hoan sẽ dạy cô chơi bóng rổ cho nên hôm nay cô đã cố ý mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh nhạt.
Dáng người của Ngô Thanh Hoan vốn nhỏ nhắn, bây giờ lại khoác lên thêm một bộ đồ thể thao, nhìn qua cô tựa như một học sinh trung học, vô cùng dễ thương.
Hôm nay cô không thắt bím mà xõa tóc. Tóc cô không dài lắm, phần đuôi tóc chỉ dài qua bả vai một khoảng nhỏ.
Làn gió nhẹ thổi qua vuốt ve mái tóc của cô, mềm mại dán sát vào cần cổ khiến cô trông dịu dàng thoải mái hơn so với thường ngày.
Sở Tử Tuần đến sớm hơn cô, đỉnh đầu hắn đội nón lưỡi trai màu đen lẳng lặng dựa vào trụ bóng rổ bên cạnh chờ Ngô Thanh Hoan.
Hắn chỉ cần lẳng lặng đứng dựa như vậy, liền có thể trở thành một phong cảnh tuyệt đẹp.
Ngô Thanh Hoan bước tới, đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối trên mặt, nhìn Sở Tử Tuần với đôi mắt to tròn: \”Bắt đầu thôi.\”
Sở Tử Tuần gật đầu, đưa bóng rổ cho Ngô Thanh Hoan.
Hắn đứng phía sau người thiếu nữ, nhẹ nhàng nâng lấy khuỷu tay cô, dán sát vào vành tai mẫn cảm của cô mở miệng: \”Mắt nhắm vào rổ, tay đừng quá cứng nhắc, dùng lực ở cổ tay.\”
Ngô Thanh Hoan bị hơi thở nóng rực của hắn phả bên vành tai, cả người không khỏi co lại một chút.
Cô thử dùng lực ném quả bóng, khẽ hỏi: \”Là vậy à?\”
Kết quả, đừng nói tới bóng có thể rơi vào rổ, bóng còn chưa chạm rổ đã rơi thẳng xuống đất.
\”Đừng căng thẳng, thả lỏng.\” Thân hình rắn chắc cường tráng phía sau lại dựa sát vào người Ngô Thanh Hoan, giọng nói tuy lạnh nhạt nhưng vô cùng dễ nghe: \”Ném bóng phải khéo léo, bóng rổ ném theo hình parabol, vừa nãy cậu trực tiếp ném thẳng như vậy sai cách rồi. Tớ cầm tay cậu thử một lần tìm cảm giác.\”
\”Vâng.\”
Ngô Thanh Hoan gật đầu, vành tai vừa vặn lướt qua làn môi lành lạnh của Sở Tử Tuần.
\”Thế nào? Là tung như thế này sao?\”
Đôi mắt Ngô Thanh Hoan chăm chú nhìn rổ trên trụ, có thể thấy được Sở Tử Tuần rất thường xuyên chơi bóng rổ cho nên cô cũng rất nghiêm túc muốn học.
\”Nhón chân thêm một chút, cổ tay để góc thế này.\”
Sở Tử Tuần kề sát tay cô, cùng cô ném bóng.
Lúc này, bóng chuẩn xác rơi vào rổ.
\”Tử Tuần, cậu thật giỏi!\”
Ngô Thanh Hoan vui vẻ vỗ tay.
Sở Tử Tuần cúi đâu, tầm mắt lập tức nhìn thấy cả người Ngô Thanh Hoan đang rúc vào lòng ngực hắn, cô còn hồn nhiên vô ý nhảy lên, bờ mông mềm mại như có như không cọ xát vào dương vật của hắn, mang đến cảm giác thích thú cực kỳ.