Editor: Ngư
Người sáng suốt đều sẽ cảm nhận được gần đây tâm trạng của Ngô Thanh Hoan không tốt.
Trên sân thể dục lớn của trường học, có ba học sinh đang ngồi.
Lớp trưởng giả vờ ho khan một tiếng, sau đó run sợ liếc mắt nhìn Ngô Thanh Hoan, đoán mò hỏi: \”Chị Ngô, chị cãi nhau với bạn trai à?\”
Cậu cảm thấy dạo này tâm trạng của Ngô Thanh Hoan rất tệ, làm việc gì cũng không có tinh thần, hoàn toàn biến mất vẻ rạng ngời của Ngô Thanh Hoan trước đây.
\”Cãi nhau? Không có đâu.\”
Trong miệng Ngô Thanh Hoan ngậm kẹo, giọng nói yểu xìu.
Gia Kỳ: \”…\”
\”Tiểu Hoan Hoan, cậu cho rằng như thế có thể gạt được tớ hả?\”
Gia Kỳ nghiêm túc nhìn Ngô Thanh Hoan, vẻ mất mát đều bày lên mặt cô cả rồi, ai cũng có thể thấy được.
Cô thở dài, nói với Gia Kỳ về việc Sở Tử Tuần sẽ đi làm gia sư trong kỳ nghỉ đông năm nay.
\”Gia Kỳ, cậu nói thử xem tớ phải làm sao mới giúp được cậu ấy?\”
Ngô Thanh Hoan biết lòng tự trọng của con trai rất cao, nếu như cô lỡ không cẩn thận làm tổn thương lòng tự trọng của hắn vậy thì ý định tốt đẹp ban đầu bị biến thành chuyện xấu rồi.
Lớp trưởng gãi gãi đầu: \”Chị Ngô, nếu không, chị cứ thẳng thắn đưa cho Sở Tử Tuần một khoản tiền, để cậu ta khỏi cần vất vả đi làm gia sư nữa, như vậy lúc nghỉ đông cậu ta cũng sẽ có thời gian ở bên cạnh chị.\”
\”Cút!\”
\”Cút!\”
Gia Kỳ cùng Ngô Thanh Hoan đồng loạt mở miệng, ăn ý mười phần.
Ngô Thanh Hoan gõ mạnh lên trán lớp trưởng: \”Uổng cho cậu thành tích tốt như vậy, hoá ra EQ cũng chỉ đến thế.\”
Lớp trưởng ấm ức xoa trán vừa bị đánh: \”Sao vậy?\”
Cậu chỉ muốn đề xuất ý kiến mà thôi, không ngờ bọn họ lại phản ứng lớn như thế, cậu cảm thấy lời mình nói không sai chút nào, gia cảnh Sở Tử Tuần không tốt là sự thật, mà nhà Ngô Thanh Hoan có tiền cũng là sự thật. Một khi đã như vậy, Ngô Thanh Hoan cứ vung tiền mua lại thời gian của Sở Tử Tuần để cậu ta ở bên cạnh cô là được.
Gia Kỳ không kiềm chế được trừng mắt: \”Thiểu năng, Sở Tử Tuần là bạn trai Ngô Thanh Hoan, cậu ấy đâu phải bao nuôi tiểu bạch kiểm, cậu kêu Ngô Thanh Hoan dùng cách như vậy, trong cảm nhận của Sở Tử Tuần cậu ta biến thành cái gì?\”
\”Không sai.\” Ngô Thanh Hoan nghe xong lập tức gật đầu tán thành, đây cũng là điều cô nghĩ đến.
Tính cách Sở Tử Tuần vốn cao ngạo, đặc biệt hắn lại là học bá có thành tích tốt, bề ngoài cũng đẹp mắt. Nếu như cô dùng cách này chắc chắn hắn sẽ cảm thấy mình bị xúc phạm.
Nhưng mà kỳ nghỉ đông năm nay rất dài, đại khái khoảng bốn mươi ngày, cô vẫn muốn Sở Tử Tuần có thể dành ra mấy ngày để ở bên cạnh cô.
Cuối cùng nên làm sao bây giờ, Ngô Thanh Hoan rơi vào rối rắm.
Nghe Gia Kỳ giải thích như thế, lúc này lớp trưởng mới phản ứng kịp: \”Thì ra là thế.\”
Quan hệ người yêu lúc yêu đương đúng là phức tạp, lớp trưởng run bần bật.
\”Tiểu Hoan Hoan, không phải chỉ hơn có một tháng sao, không gặp thì không gặp, chịu đựng sẽ qua thôi.\” Gia Kỳ an ủi cô.
\”Dù sao chờ đến khai giảng kỳ sau, các cậu có thể gặp nhau mỗi ngày rồi.\”
\”Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.\”
Ngô Thanh Hoan dựa lưng vào vách tường, cô nhắm mắt lại úp mặt xuống khuỷu tay.
Phải hơn một tháng không gặp mặt Sở Tử Tuần, đối với cô thật sự rất khó. Sở Tử Tuần sẽ nhớ cô không? Trong lòng Ngô Thanh Hoan loạn như cào cào.
\”Đúng rồi, cậu theo đuổi Hàn Tiếu Tiếu sao rồi?\”
Tâm trạng Ngô Thanh Hoan không tốt nhưng cũng không quên chuyện này.
Lớp trưởng đau khổ lắc đầu: \”Không được, cậu ấy chướng mắt tôi.\”
Nhớ tới mấy câu Hàn Tiếu Tiếu từng nói để sỉ nhục cậu, lớp trưởng càng trở nên tự ti.
Gia Kỳ cười thấu hiểu: \”Cậu ta đương nhiên chướng mắt cậu, cậu ta có kim chủ.\”
\”Cái gì?\” Lớp trưởng không thể tin được nhìn Gia Kỳ: \”Cậu nói cậu ấy được bao nuôi…\”
\”Đúng vậy.\” Ngô Thanh Hoan gật gật đầu: \”Lần trước tôi với Gia Kỳ nhìn thấy trước cửa quán bar.\”
Lớp trưởng tức giận mắng một câu: \”Đồ điếm không biết xấu hổ!\”
Ở trước mặt cậu còn giả vờ làm một hoa khôi ngây thơ, không ngờ hoá ra đã bị một ông già giàu có đụ rồi.
Lớp trưởng nắm chặt tay âm thầm thề, bây giờ cậu không có tiền, chờ sau này cậu giàu lên rồi nhất định sẽ ném tiền vào mặt con điếm này, khiến cho cậu ta phải hối hận vì đã sỉ nhục cậu.
Ngô Thanh Hoan đứng lên, vỗ vỗ bả vai lớp trưởng: \”Được rồi, đừng nghĩ nữa, dù sao cậu cứ quan sát cậu ta cho tôi, nếu cậu ta có làm gì bất thường cậu lập tức báo ngay cho tôi biết.\”
Cô không tin cô không làm gì được Hàn Tiếu Tiếu. Gần đây tâm trạng không tốt, đem cậu ta ra trút giận cũng tốt.
\”Được.\” Lớp trưởng nghiêm túc gật đầu.
Cũng không hiểu vì sao, sau khi cậu nhận Ngô Thanh Hoan làm lão đại, cậu cảm thấy rất tin tưởng cô. Cô kêu cậu làm gì, cậu liền dốc hết toàn lực làm cái đó.
Cậu nghĩ chắc đây gọi là nghĩa khí trong giang hồ.
\”Đi thôi, tớ mời khách, chúng ta đi ăn cơm.\”
Ngô Thanh Hoan đi phía trước, đồng phục học sinh nghiêng một bên vai, trông tùy ý lại rất phóng khoáng.
Lớp trưởng cùng Gia Kỳ đi theo phía sau, cả ba ra khỏi cổng trường.