Editor: Ngư
Hôm nay là ngày công bố thành tích thi tháng, cũng là ngày Ngô Thanh Hoan cảm thấy căng thẳng nhất từ khi sinh ra đến giờ. Cô lấy tay che đôi mắt lại, không dám nhìn phiếu điểm của bản thân.
Trong lòng Ngô Thanh Hoan thầm cầu nguyện, thiên linh linh địa linh linh, nhất định phải chen chân vào top 50, nhất định phải chen chân vào được, xin trời… Chỉ có như vậy mới không uổng công một tháng qua của cô, mỗi ngày đều vất vả ngủ được năm tiếng.
Nhưng vốn dĩ cuộc sống luôn tràn ngập những điều kịch tính, Ngô Thanh Hoan cầm phiếu điểm trên tay, không có chút bất ngờ nào khi nhìn thấy tên của Sở Tử Tuần vẫn đứng đầu trong top năm.
Ánh mắt Ngô Thanh Hoan tiếp tục nhìn xuống, càng nhìn xuống tim cô đập càng nhanh, sau đó, ánh mắt cô dừng lại ở một hàng.
Cô không dám tin nhìn vào số hạng của bản thân, tựa như sét đánh giữa trời quang, lập tức khiến cô muốn ngất xỉu.
Bởi vì, cô xếp hạng thứ năm mươi mốt, cách yêu cầu của Sở Tử Tuần đúng một người…
Năm mươi mốt!
Ngô Thanh Hoan tức giận xé nát phiếu điểm trên tay, sau đó mạnh bạo nhét nó vào hộc bàn.
Cô muốn điên rồi.
Vì sao chỉ thấp hơn một người?
Trong nháy mắt, trong đầu Ngô Thanh Hoan đã tràn ngập rất nhiều suy nghĩ, nếu không thì cô dùng cách làm nũng với Sở Tử Tuần? Dù sao hắn cũng không ghét bỏ cô làm như vậy, cô có thể cảm giác được điều này.
Nhưng mà, Ngô Thanh Hoan thở dài, trong lòng cô rất rõ ràng, lần này cô thi không tốt không liên quan đến Sở Tử Tuần, là do bản thân cô không tốt, không đủ năng lực.
Cho nên cô không thể nào lại giống như trước kia, thản nhiên bày ra dáng vẻ dễ thương, làm nũng trước mặt hắn.
Rốt cuộc lần cá cược này là cô thua.
Thua chính là thua, không có gì để bàn cãi.
Ngô Thanh Hoan rất muốn khóc, nhưng cô mệt mỏi đến nỗi sức lực khóc cũng không có. Một tháng nay cô thật sự quá mệt, bây giờ chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon, có chuyện gì chờ cô thức dậy rồi nói sau.
Ngay sáng sớm hôm sau, Ngô Thanh Hoan đã rất an tĩnh đến chỗ ngồi của mình lấy tất cả sách vở, bây giờ cô không còn mặt mũi nào để gặp Sở Tử Tuần, càng không có can đảm để ngồi cùng bàn với hắn.
Tuy rằng cô rất muốn nhìn thấy Sở Tử Tuần mỗi ngày, nhưng sau khi công bố thành tích, có lẽ hắn cũng đã thấy được xếp hạng của cô, Ngô Thanh Hoan không cách nào đối diện được ánh mắt cười nhạo của hắn.
…
\”Ngô Thanh Hoan, cậu đang trốn tránh tôi?\”
Cuối cùng vào một buổi chiều tan học nào đó, Sở Tử Tuần rốt cuộc cũng chặn đường được Ngô Thanh Hoan, vây cô vào một góc tường không có bóng người.
Giờ phút này các bạn học khác đều đã về nhà, trong phòng học an tĩnh đến độ một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.