Editor: Ngư
Học phụ đạo đến chín giờ tối, Sở Tử Tuần đưa Ngô Thanh Hoan về nhà.
Cách trường bọn họ không xa có một bến xe bus, giao thông vô cùng thuận lợi.
Tranh thủ chuyến xe cuối cùng, bọn họ cùng nhau lên xe, chọn ngồi trong một góc cạnh cửa sổ ở hàng cuối cùng, Ngô Thanh Hoan ngồi cạnh Sở Tử Tuần mím môi.
Cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của Sở Tử Tuần, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Rõ ràng ban ngày trong phòng học còn xảy ra loại việc kia với cô, vậy mà bây giờ lại có thể bày ra bộ dáng dường như không có chuyện gì…
Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Hoá ra dục vọng của Sở Tử Tuần mãnh liệt như vậy, ban đầu cô còn tưởng hắn là một kẻ vô dục vô cầu, xem ra mắt nhìn người của cô cũng rất \”cực phẩm\”.
Đây chẳng lẽ là \”trên giường không bằng cầm thú, dưới giường văn nhã bại hoại\” trong truyền thuyết sao?
Nghĩ đến đây, mặt cô không khỏi nóng lên.
Ngô Thanh Hoan lặng lẽ quay đầu, nhân cơ hội Sở Tử Tuần nhắm mắt tựa vào ghế nghỉ ngơi lấy di động ra, đối diện với khuôn mặt đẹp trai của hắn \”tách tách\” chụp vài tấm.
\”Ngô Thanh Hoan, cậu đang làm gì đấy?\”
Sở Tử Tuần đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt trong veo thâm thúy, không hề có cảm giác buồn ngủ. Đúng vậy, hắn căn bản không ngủ, chỉ là nhắm mắt lại.
\”Tớ, tớ,… không có ý gì.\”
Ngô Thanh Hoan hoảng sợ thiếu chút nữa làm rơi điện thoại di động trên tay, cô vừa rồi quên mất tắt âm điện thoại, cho nên mới khiến hắn tỉnh giấc…
Cô có tật giật mình khẽ liếc Sở Tử Tuần một cái, sau đó nhìn ra cửa sổ, giả vờ như không có việc gì nói: \”Tớ không muốn chụp lén cậu, chỉ là muốn thay đổi ảnh màn hình chờ thôi…\”
Khuôn mặt của Sở Tử Tuần đúng là cảnh đẹp ý vui.
Nhưng mà cô không biết, trình độ giải thích của bản thân tệ hại, một khi đã giải thích thì lại biến thành \”lạy ông tôi ở bụi này\”.
Thấy Sở Tử Tuần lạnh mặt không nói lời nào, Ngô Thanh Hoan tưởng rằng hắn đang nổi giận, cho nên cô ngoan ngoãn lấy điện thoại đưa cho hắn, cúi thấp đầu xuống: \”Vậy cậu xoá đi…\”
Thật ra trong lòng cô không muốn xoá mấy tấm ảnh chụp lén này một chút nào, Sở Tử Tuần đẹp, chụp kiểu gì cũng đẹp, xoá đi cô rất tiếc…
Sở Tử Tuần không nhận lấy điện thoại Ngô Thanh Hoan đưa qua, chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô, ánh mắt khẽ nhúc nhích, hắn định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên tiếng chuông xe buýt vang lên nhắc nhở bọn họ đã đến trạm.
\”Ngô Thanh Hoan, tới trạm rồi.\”
\”À…\”
Ngô Thanh Hoan mất mát rũ mắt xuống, cô còn đang chờ được trò chuyện cùng Sở Tử Tuần, kết quả nhanh như vậy đã đến nơi.