Editor: Ngư
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, đa số học sinh trong lớp đều lập tức mệt mỏi ghé mặt lên mớ tài liệu dày cộp trên bàn để ngủ, chỉ có một vài người đứng lên đi ra hành lang thả lỏng tinh thần.
Cuối cấp, việc học của mọi người đều rất quan trọng, áp lực cũng vô cùng lớn, ngoại trừ Ngô Thanh Hoan thì ai cũng cắn răng kiên trì chỉ vì muốn thi đỗ một trường đại học tốt.
Đúng lúc này, Hàn Tiếu Tiếu cười cười cầm một đề thi vật lý đến bên cạnh Sở Tử Tuần, dịu dàng nhìn hắn, giọng điệu nhỏ nhẹ mở miệng nói: \”Tử Tuần, hôm qua giáo viên hướng dẫn đề vật lý này, có vài chỗ tớ vẫn chưa hiểu, có thể làm phiền cậu hướng dẫn lại cho tớ một lần nữa không?\”
Hôm nay Hàn Tiếu Tiếu mặc một chiếc áo len bó sát cổ chữ V rất quyến rũ, thậm chí cô không cần cúi xuống cũng có thể khiến người khác nhìn thấy khe ngực thấp thoáng bên trong, chiếc áo len này quả thật khiến những đường cong trên cơ thể cô càng trở nên mê người.
Tuy vòng một của cô không lớn bằng Ngô Thanh Hoan nhưng khuôn ngực vẫn cực đẹp.
Hơn nữa vừa rồi Ngô Thanh Hoan nhìn thấy rất rõ ràng khi Hàn Tiếu Tiếu nói chuyện cùng Sở Tử Tuần, cô nàng còn cố ý dùng ngực của mình cọ lên tay hắn, nếu không phải Sở Tử Tuần phản ứng nhanh tránh né kịp thời thì sợ rằng cô nàng đã đạt được mục đích.
Sở Tử Tuần khẽ nhíu mày trong chốc lát, hắn nhận lấy bài thi trong tay Hàn Tiếu Tiếu, khi đang chuẩn bị hướng dẫn đề cho cô nàng thì bị Ngô Thanh Hoan ngắt lời.
\”Chờ một lát.\” Ngô Thanh Hoan không hề khách khí gõ gõ tay lên mặt bàn, cả người bày ra dáng vẻ lưu manh: \”Vị bạn học nữ này, phiền cậu muốn hỏi thì hỏi cho đàng hoàng, ăn mặc như vậy muốn quyến rũ ai? Mong cậu cách xa bạn trai tương lai tôi ra một chút, được chứ?\”
Ngô Thanh Hoan nhìn Hàn Tiếu Tiếu ăn mặc hở hang dựa vào người Sở Tử Tuần, trong lòng giận sôi máu.
Mẹ nó, đây là bạn trai cô, ai dám nhúng chàm?
\”Tớ… tớ không có… Tử Tuần, tớ không phải người như vậy…\”
Hàn Tiếu Tiếu bị vạch trần trước mặt mọi người, sắc mặt lập tức trắng bệch, cô không ngờ được Ngô Thanh Hoan lại trực tiếp nói thẳng ra như vậy, hơn nữa giống như sớm đã nhìn thấu trò của cô.
\”Cách giải đề tôi đề viết trên vở, cậu cầm về xem đi.\”
Sở Tử Tuần nhìn vẻ mặt như sắp khóc của Hàn Tiếu Tiếu, lấy vở đưa cho cô nàng. Dù sao cũng là một cô gái, hắn không muốn khiến cô quá mức khó xử.
\”Hừ, Sở Tử Tuần, cậu thân sĩ quá nhỉ, chẳng trách mỗi ngày đều có nhiều nữ sinh vây quanh.\”
Chờ Hàn Tiếu Tiếu lau nước mắt về chỗ ngồi, Ngô Thanh Hoan hừ lạnh một tiếng, cô vẫn biết tình địch của mình nhiều, nhưng không ngờ phải đến nước này.
Cô gái Hàn Tiếu Tiếu này, dám trắng trợn quyến rũ Sở Tử Tuần ở trước mặt cô, vậy thì lúc cô không có mặt còn sẽ làm tới mức nào.
Sở Tử Tuần là giới hạn của cô, cho nên cô tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.
Sở Tử Tuần nhìn dáng vẻ tức giận của Ngô Thanh Hoan, trong lòng cảm thấy buồn cười: \”Có phải cậu nhạy cảm quá không?\”
\”Bạn học Sở, con gái hiểu rõ con gái, tớ còn không biết trong lòng cậu ấy nghĩ gì à?\”
Ngô Thanh Hoan vẫn còn nóng giận, tên Sở Tử Tuần này, có thể đừng trêu hoa ghẹo nguyệt nữa không?
\”Cho dù cậu ấy có quyến rũ, tôi cũng không có hứng thú với cậu ấy.\”
Bởi vì trong mắt đã có một người, cho nên những người khác đều không là gì cả.
\”Nhưng cậu ấy… ơ Sở Tử Tuần, cậu vừa nói cái gì?\”
Ngô Thanh Hoan vốn dĩ đang muốn nói gì đó, nhưng sau khi nghe những lời Sở Tử Tuần vừa nói ra, lập tức sững người.
\”Không nghe không tính, tôi không nói lại lần hai.\”
Trên khuôn mặt của Sở Tử Tuần vẫn như cũ không có nụ cười, nhưng nhìn kỹ sẽ có thể thấy được, ý cười của hắn tràn đầy ánh mắt.
Ngô Thanh Hoan nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng vô cùng vui vẻ, khi cô vui vẻ rồi thì lại không kiềm chế được làm nũng, cô uất ức bĩu môi, kéo kéo ống tay áo hắn: \”Sở Tử Tuần.\”
\”Nói?\”
\”Cậu biết rõ bây giờ tớ rất cần vở ghi chép của cậu, thế mà cậu lại cho bạn học kia mượn, thế tớ xem cái gì?\”
\”Tôi phụ đạo cậu.\”
\”Cậu chắc chắn?\”
Ngô Thanh Hoan thản thốt che miệng lại, không ngờ Sở Tử Tuần lại cô niềm vui lớn tới vậy, vì thế cô vô cùng nghiêm túc nhanh chóng dựng ba ngón tay lên: \”Bạn học Sở, cậu yên tâm, tớ thề với cậu, chỉ cần cậu phụ đạo cho tớ, tớ nhất định sẽ chăm chỉ học tập, không hiểu sẽ hỏi, tuyệt đối không lười biếng!\”
Sở Tử Tuần bị động tác của Ngô Thanh Hoan chọc cười, hắn không kiềm chế được nhẹ duỗi cánh tay gõ lên trán cô, thanh âm trầm thấp: \”Trong lúc phụ đạo, cậu phải kêu tôi là thầy Sở.\”
Sau khi gõ xong, hắn mới ý thức được động tác vừa làm với Ngô Thanh Hoan thân mật tới mức nào. Vì thế hắn lập tức cúi đầu xuống không dám nhìn cô, bên tai dần dần ửng đỏ.
\”Sở Tử Tuần, cậu…\”
Ngô Thanh Hoan xoa nhẹ chỗ vừa bị Sở Tử Tuần chạm vào, đôi mắt sáng lấp lánh chớp chớp, nhất thời ngẩn người ra, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn.
Cô không nhìn lầm đúng không, tai của Sở Tử Tuần đỏ lên, hắn đang mắc cỡ sao?
Không sai, hắn đang mắc cỡ haha!
…
Buổi tối về đến nhà, Ngô Thanh Hoan nằm ở trên giường lăn lộn qua lại không ngủ được, cô vẫn luôn không ngừng sờ trán cười ngây ngô, chỗ bị Sở Tử Tuần chạm vào tê tê dại dại, giống như từng bị lông vũ vuốt ve qua.
Trong lòng cô ngọt ngào như ăn phải mật, đây là lần đầu tiên hắn chủ động làm động tác thân mật đến thế với cô.
Nhớ lại biểu cảm lúc ấy của Sở Tử Tuần, vừa dịu dàng lại vừa cưng chiều, Ngô Thanh Hoan lập tức kích động đánh lên giường.
Thật là trăm triệu lần cũng không ngờ tới, ban đầu tiếp xúc với Sở Tử Tuần cô còn nghĩ hắn vốn lạnh lùng trời sinh, không thể chạm vào, nào ngờ trong lòng hắn lại rất dịu dàng.
Chỉ là đối với cô, bấy nhiêu dịu dàng thôi vẫn chưa đủ, cô phải có được toàn bộ sự dịu dàng của hắn, chỉ dịu dàng với một mình cô.