[Cao H | Ver Tục] Nghiêm Túc Theo Đuổi Nam Thần – Chương 1: Xin hỏi cậu có bạn gái chưa? – Botruyen

[Cao H | Ver Tục] Nghiêm Túc Theo Đuổi Nam Thần - Chương 1: Xin hỏi cậu có bạn gái chưa?

Editor: Ngư

Lúc này, trường trung học số bốn vừa mới tan học.

Tuy rằng mặt trời đã xuống núi nhưng cái nóng của ngày hè vẫn sôi sục trong từng ngóc ngách của phòng học.

Sở Tử Tuần thu dọn xong cặp sách, hắn khoác nó lên đầu vai rồi mới đi về phía cổng trường.

Khuôn mặt của hắn rất đẹp trai, mang theo nét văn nhã, dáng người lại rất cao, khuyết điểm duy nhất chính là không thích cười, cũng không hề thích nói chuyện, khuôn mặt lúc nào cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, nhìn chung vô cùng giống người khác đang nợ tiền hắn.

Ở một góc ngoài trường.

Ngô Thanh Hoan bày ra dáng vẻ lưu manh, trong miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, cô duỗi tay ngăn lại một bạn học đang đi ngang qua, lười nhác mở miệng: \”Bạn học, nộp chút phí bảo kê đi.\”

Bạn học nam sợ đến mức cả người run rẩy: \”Ngô, chị Ngô, tôi, tôi không có tiền…\”

Hôm nay cậu ở trong trường chơi đấu địa chủ cùng mấy người khác, toàn bộ tiền đều thua sạch, không còn lại một xu.

\”Không có tiền?\”

\”Thật sự không có, chị Ngô, ngày mai tôi đem tiền nộp cho chị được không?\”

Bạn học nam run bần bật nhìn Ngô Thanh Hoan đang nở nụ cười rạng rỡ trước mặt.

Ở trường trung học số bốn, cô chính là \”người nổi tiếng\”, không một ai không biết danh tiếng cô.

Năm nay Ngô Thanh Hoan học cao tam [1], là một cô gái lưu manh ăn không ngồi rồi, ngày thường rất thích ẩu đả đánh nhau, nhưng cũng bởi vì cô đánh nhau rất giỏi cho nên có rất nhiều thiếu niên bất lương đều thích đi theo cô, còn tôn cô làm lão đại.

Từ khi Ngô Thanh Hoan trở thành lão đại, cô càng ngày càng trở nên quá đáng.

Khuôn mặt Ngô Thanh Hoan thuộc loại thanh nhã lạnh nhạt, lúc cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu, nhưng mà trong lòng bạn học nam hiểu rất rõ, đây chỉ là biểu cảm giả dối!

Ngô Thanh Hoan căn bản không có một chút nữ tính nào, không đáng yêu! Người khác đều bị vẻ bề ngoài của cô lừa gạt!

Ngô Thanh Hoa nghênh ngang đi tới trước mặt bạn học nam, duỗi tay nắm lấy cằm cậu, không chút nể nang nói: \”Bạn học, nếu cậu không có tiền, vậy phải làm culi cho tôi.\”

Nói xong, cô ngay lập tức lấy cặp sách ném cho cậu: \”Làm bài tập về nhà tuần này cho tôi, bắt chước chữ viết của tôi, viết cho tốt, nếu như bị giáo viên phát hiện không phải tôi viết, tôi ngay lập tức sẽ cắt cậu em nhỏ của cậu, biến cậu thành thái giám.\”

\”Chị Ngô, tôi viết, tôi nhất định sẽ viết thật tốt!\”

Bạn học nam đột nhiên cảm thấy nửa người dưới lạnh toát, quả nhiên con nhỏ lưu manh này so với lời đồn còn biến thái, đáng sợ hơn gấp ngàn lần!

Lúc này Ngô Thanh Hoan mới cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ khuôn mặt trắng bệch của bạn học nam, thanh âm ngọt ngào động lòng người nói: \”Ngoan.\”

Chính vào lúc này Sở Tử Tuần đi ngang qua trước mặt cô.

Không thể nói rõ vì sao, cả người Ngô Thanh Hoan ngay lập tức ngây ngẩn tựa như bị đóng băng, mọi thứ xung quanh bỗng nhoè đi, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy một mình Sở Tử Tuần.

Người con trai này, à không, cậu trai này đẹp quá rồi. Hơn nữa cái khí chất này đúng là ngàn dặm chỉ tìm thấy một, còn xuất sắc hơn khuôn mặt gấp mấy lần, khiến ánh mắt của Ngô Thanh Hoan một khắc cũng lưu luyến không muốn rời đi.

Sở Tử Tuần nhíu mày không dễ phát hiện ra, loại ánh mắt si mê này hắn từng thấy rất nhiều, cũng không hề quan tâm đến, nhưng bộ dáng Ngô Thanh Hoan bắt nạt lớp trưởng bọn họ vừa rồi như thế nào hắn đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Không hổ danh là lưu manh, cả ngày rảnh rỗi chỉ biết bắt nạt bạn học, thật sự lãng phí cho vẻ ngoài xinh xắn.

Trong lòng Sở Tử Tuần ác độc nghĩ.

\”Bạn học, chờ một chút!\”

Nhìn Sở Tử Tuần đi xa, Ngô Thanh Hoan lập tức có phản ứng, cô nhổ cọng cỏ đuôi chó đang ngậm trong miệng ra, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm hắn.

Bóng dáng cao lớn của Sở Tử Tuần khẽ dừng lại, nhưng không hề quay đầu hỏi: \”Có chuyện gì?\”

Giọng nói của hắn lạnh nhạt, lộ ra vẻ xa cách, chán ghét rất rõ ràng.

Ngô Thanh Hoan lại không hề quan tâm đến thái độ lạnh lùng của hắn, chân dài bước đến trước mặt hắn, nhẹ hỏi: \”Bạn học, xin hỏi cậu có bạn gái không?\”

\”…\”

Sở Tử Tuần nhìn đôi mắt đang mở to của cô, ánh mắt lộ ra vẻ tức giận vì bị đùa bỡn: \”Không biết xấu hổ.\”

\”?\”

What?

Vẻ mặt Ngô Thanh Hoan hoang mang. Cô chỉ muốn hỏi hắn có bạn gái không mà thôi, việc này có liên quan gì đến chuyện không biết xấu hổ?

Ngô Thanh Hoan lập tức tiến tới trước mặt Sở Tử Tuần, vô tội chớp chớp đôi mắt to của mình: \”Sở Tử Tuần, thì ra cậu tên Sở Tử Tuần, tên cũng rất hay, đi với khuôn mặt của cậu rất tương xứng.\”

Trong mắt Sở Tử Tuần loé lên tia kinh ngạc, hắn cuối đầu nhìn theo ánh mắt của Ngô Thanh Hoan, phát hiện trên đồng phục màu xanh có một huy hiệu nho nhỏ, bên trên có in tên của hắn.

\”Tôi không yêu đương lúc cao trung.\”

Sở Tử Tuần ngước mặt, lạnh lùng liếc nhìn Ngô Thanh Hoan một cái, sau đó xoay người bỏ đi.

Lạnh lùng vậy sao?

Ngô Thanh Hoan nhún nhún vai, cảm thấy không sao cả, không yêu đương đúng không?

Tính tình cô là như vậy, người khác càng cảm thấy không thể, cô càng phải khiến cho nó có thể, như vậy mới vui, không phải sao?

[1] Cao tam: Tương đương lớp 12 ở Việt Nam.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.