Ngay khi thấy Băng Liên vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà, Nam cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Cậu liền suy nghĩ nguyên nhân những cũng chẳng nghĩ ra được gì, ngay sau đó cậu liền đi vào phòng lôi cái hộp từ cái gầm giường lên.
Nam mở ra và thấy bên trong đó là 3 chiếc lông vũ màu trắng bạc dài chừng 2 gang tay, Nam cẩn thận cầm 1 chiếc lên xem xét cho kĩ và thấy chiếc lông vũ không hề tầm thường chút nào, rìa của chiếc lông sắc bén đến cái độ mà tay cậu chỉ vừa chạm nhẹ vào mà máu đã chảy ra không ngừng và phải vận dụng thần khí thì vết thương mới từ từ khép lại được.
– Đem thứ này cho mấy viện trưởng coi xem sao.
Nam thầm nói, cậu liền bước ra khỏi phòng và nhìn thấy lọ thuốc kia vẫn để trên bàn.
– Kitttt!! Kit!
Âm thanh của Oán Hồn vang lên ở trong đầu cậu.
– Ngươi nói là Băng Liên lúc giao tiếp với ta thì cô ấy đang có tâm trạng không tốt sao!?
Nam như hiểu được những gì mà Oán Hồn đang muốn nói với cậu.
– Kittt!! Kiittt!! Kit!
Oán Hồn tiếp tục phát ra những âm thanh quái đản.
– Cách nói chuyện của ta khiến cô ấy tức giận!?
Cầm lọ thuốc trên tay Nam trầm ngâm nói, cậu suy nghĩ lại những gì đã xảy ra. Cậu không thấu hiểu cảm xúc khi nói chuyện với người khác, đó là điều chắc chắn, Hư Ảnh Vô Sắc cũng không giải thích cho cậu những thứ này từ khi còn nhỏ và trong sách nó cũng không nói tới.
– Kittt!! Kittttt!!!
Âm thanh đó tiếp tục vang lên.
– Ngươi bảo là nên đi xin lỗi sao!?
Cậu nói.
Cốc cốc!!!
Tiếng gõ cửa vang lên.
– Ai đó??
Tiếng nói của một viện trưởng vang lên.
– Là tôi!
Nam trả lời.
– Hóa ra là cậu! Vào đây đi.
Một viện trưởng khác lên tiếng, ngay sau đó cánh cửa liền mở ra và Nam cầm chiếc hộp bước vào.
– Bọn tôi giúp gì được cho cậu?
6 người đồng thanh nói, nghe thấy vậy Nam liền đặt chiếc hộp và nói bọn họ.
– Tôi muốn nhờ các ông xem hộ thứ này.
Chiếc hộp được mở ra và 6 người kia liền nhìn thấy 3 chiếc lông vũ ở bên trong đó. Một viện trưởng liền cầm chiếc lông vũ lên để xem xét rồi nói.
– Là lông vũ của Khổng Tước Đại Ma, nhìn chất lượng của chiếc lông vũ này hẳn là đã được lão khọm già đó tôi luyện lại khi ở cấp bậc Thần Đế cao cấp.
– Lông vũ đã tôi luyện khác với lông vũ bình thường như thế nào??
Nam hỏi.
– Khác biệt ở chỗ là lông vũ đã trải qua tôi luyện thì sẽ giữ được 5 thành sức mạnh cho dù có để lâu bao nhiêu đi chăng nữa và người có cập bậc thấp hơn không dưới Thần Dân và biết sử dụng Loạn Vũ Khổng Thiên thì vẫn có thể phát huy được 5 thành sức mạnh của chiếc lông này.
Ông ta liền nói.
– Ví dụ đơn giản nhất chính là nếu như ngày hôm qua thằng nhóc kia dùng 3 chiếc vũ này kết hợp với Loạn Vũ Khổng Thiên công kích cậu thì sẽ không có chuyện là Oán Hồn sẽ thản nhiên lấy tay đỡ nó đâu, nếu mà có đỡ thì cánh tay của nó cũng sẽ đứt lìa như lúc Khổng Tước Hữu Lâm dùng lông vũ để chặt tay nó vậy.
Một viện trưởng khác nói thêm.
– Tôi hiểu rồi!! À mà còn chuyện này nữa tôi muốn hỏi?
– Là chuyện gì ??
6 người kia đáp.
– Giờ tôi muốn xin lỗi một người nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Ngay khi vừa dứt lời thì không gian xung quanh liền sụp đổ và cậu lại bị đưa đến một khác, chỗ này chính là chiều không gian lúc trước mà Oán Hồn đã phá hủy để đưa cả đám Cửu Sinh Thần Đế thoát ra.
– Chàng trai cảm xúc gần như là số 0 của chúng ta ngày hôm nay lại muốn chủ động xin lỗi người khác sao? Lạ nha!!!
Một giọng nói nữ nhân vang lên, chính là Vạn Kính Thiên Hoa, mĩ nhân này đang ngồi vắt vẻo trên một chiếc ghế và tay của cô đang đung đưa một ly rượu.
( nhân vật Vạn Kính Thiên Hoa này khiến mình cảm thấy khá khó khăn trong việc phải chọn từ ngữ phù hợp, bề ngoài của “cô” là một mĩ nhân 30 tuổi nhưng lại gọi Hư Ảnh Vô Sắc ( ngoại hình 70-80 tuổi ) là chàng và gọi đám Cửu Sinh Thần Đế là đám nhóc nên mình không biết nên dùng là cô hay bà cho chuẩn, ae đọc xong thì cmt bên dưới để mình biết. Tks )
– KITTT!!!!
Oán Hồn từ trong người Nam chui ra và nó kêu một tiếng kêu đầy đe dọa về phía Vạn Kính Thiên Hoa.
– Sinh vật nhỏ, chủ nhân của ngươi còn chưa đề phòng ta mà ngươi đã nổi điên lên như vậy rồi, im lặng một chút đi.
Cô tỏ vẻ khinh thường khi nói với Oán Hồn, hiển nhiên là không coi sự đe dọa của nó là cái đinh gì.
– Bình tĩnh đi.
Nam nói với Oán Hồn, đến lúc này thì nó mới thu liễm một chút lại.
– Cậu muốn xin lỗi con nhóc tóc trắng kia sao?
Vạn Kính Thiên Hoa vừa nhấp môi nhẹ vào ly rượu vừa nói.
– Bà biết Băng Liên!?
Nam hơi bất ngờ khi thấy người phụ nữ này biết những gì cậu sắp nói.
– Mặc dù là đã cẩn trọng nhưng xem ra cô bé kia vẫn có chút coi thường nơi này, liên lạc với mẹ của mình và xem ra bé con đó đã bị gia tộc ép buộc kết hôn với một kẻ mà nó không muốn, việc đó khiến cho nó bị tổn thương. Haizz, tội nghiệp thật ! Đã bị gia tộc ép buộc nhưng nó vẫn nhịn xuống được để đến thăm cậu nhưng cuối cùng lại càng tổn thương thêm.
Ngay khi vừa nghe những lời này của Vạn Kính Thiên Hoa thì Nam có chút cảm giác khó chịu.
– Làm sao để xin lỗi cô ấy?
Cậu hỏi cô, đến lúc này thì Vạn Kính Thiên Hoa liền bỏ ly rượu xuống và nghiêm túc nói.
– Bản thân cậu có hiểu là cậu phải xin lỗi về chuyện gì không?
Cô ta nói.
– Oán Hồn nói là cách nói chuyện của tôi khiến cho cô ấy bị tổn thương.
Cậu nói.
– Vậy cậu có cảm thấy cách nói chuyện của mình là sai không?
Cô ta hỏi tiếp, Nam nghe vậy liền suy nghĩ một chút rồi trả lời.
– Thật sự thì tôi không cảm nhận được là mình đã sai chỗ nào.
Cậu nói.
– Nếu như vậy thì sao cậu phải xin lỗi? Nếu như cậu đã cho là bản thân mình không sai thì cần gì phải xin lỗi con bé kia, cậu cứ mặc kệ nó đi là xong.
Như đã đoán được trước lời nói của Nam, Vạn Kính Thiên Hoa liền trả lời.
– Chuyện này!!!!!
Cầm chiếc bình thủy tinh ở trong tay, cậu không biết phải trả lời như thế nào. Băng Liên đem thuốc đến cho cậu để cậu có thể chữa thương nhưng cậu thực sự không đến những thứ như vậy. Có thật là cậu không sai? Nam tự hỏi.
– Dừng lại ở đây thôi, 3 chiếc lông vũ kia ta thấy tốt nhất là cậu nên đem nó đi đấu giá đi, thần vật như vậy giá trị không hề nhỏ. Cậu có thể kiếm được một khoản tiền để tăng cấp bậc của bản thân.
Vạn Kính Thiên Hoa nói, ngay sau đó cô ta liền búng tay và không gian liền sụp đổ, Nam và Oán Hồn lại được đưa về căn phòng của các viện trưởng.
– Thế nào rồi? Chủ nhân đã nói gì với cậu?
Một viện trưởng lên tiếng hỏi Nam.
– Có buổi đấu giá nào ở gần đây không? Tôi muốn đấu giá 3 chiếc lông này.
Nam không trả lời về vấn đề kia, cậu hỏi lại.
– Có một buổi đấu giá sẽ diễn ra vào 2 tuần tới ở đất nước của ta, nếu như cậu muốn thì ta có thể sắp xếp cho cậu một chỗ.
Một viện trưởng lên tiếng, hội thương nhân Vạn Thanh Bảo nổi tiếng khắp phương bắc, cách đây 5 tháng đã liên lạc với ông và mong muốn tổ chức một buổi đấu giá hội ở Nhất Vương thần quốc của vị Thần Đế này, những người có thần bảo tốt mà muốn kiếm tiền thì có thể đến Vạn Thanh Bảo để nhờ họ tổ chức đấu giá hộ. Và tùy theo sản phẩm thì họ sẽ có phần trăm chiết khấu từ 0.3 đến 10%.
– Với món đồ này của cậu thì hẳn là họ sẽ lấy 10%, nhưng bởi vì cậu là do ta giới thiệu nên chắc bọn họ sẽ là miễn phí cho cậu.
Nghe ông ta nói xong thì Nam liền hiểu ra.
– Vậy thì nhờ ông vậy.
Nam nói với ông ta rồi đi ra ngoài, cậu vẫn đang suy nghĩ về chuyện kia.
Ngay khi Nam vừa rồi khỏi thì Vạn Kính Thiên Hoa cũng hiện lên ở trong phòng.
– Cậu rất giống vị kia và chàng, đều là những kẻ ngu muội trong chuyện tình cảm. Băng Tử gia tộc chắc không ngờ là hậu nhân của bọn chúng đang chơi một ván bài số mệnh rất lớn đâu a, không giống như bà ấy trước kia.
Nói đến đây thì khuôn mặt của Thiên Hoa thoáng lộ vẻ u buồn.
Nam bước đi ở sân trường,lúc này cũng đã xế chiều, cậu chưa muốn về nhà mà còn đi loanh quanh.
Tang Tình Tang Tình Tình Tang !!!
Ngay khi vừa đi qua hồ thì Nam nghe được thứ âm thanh kì lạ này. Cậu liền đứng lại hướng ánh mắt về phía âm thanh kia phát ra. Oán Hồn cũng tự nhiên chui ra khỏi người cậu, nó muốn đi nghe thứ âm thanh này.
– Ngươi muốn đi???
Nam hỏi Oán Hồn.
– Kit kit!!
Nó kêu lên rồi bay đến chỗ thanh âm kia. Nam cũng không quan tâm lắm, dù sao thì Oán Hồn cũng không đi cách cậu quá xa, cậu liền trở về phòng.
– Tiểu thư! Hoàng hôn đã xuống rồi chúng ta cũng nên về phòng thôi.
Lúc này đây ở một căn nhà trên hồ vị thiếu nữ đang đánh đàn và tì nữ kia vẫn đang ngồi. Vị tì nữ kia nếu như những ai học lâu năm ở trường đang thì chắc chắn là họ nhận ra đây chính một trong Tứ Chiến Thần của Thánh Cơ Thần Viện Vệ Linh Ngọc, nhưng tại sao một vị Chiến Thần lại làm tì nữ cho cô gái kia thì không ai có thể hiểu nổi.
– Hôm qua ngươi đến đấu trường gặp phải chuyện như vậy ta rất là lo.
Cô gái kia nói, tiếng đàn vẫn không hề ngừng.
– Tiểu thư không cần lo lắng, ngày hôm qua tôi theo lệnh tiểu thư đến để coi người học viên tên Nam kia thi đấu. Hắn đúng là có phần quỷ dị, giữa chừng thì triệu hồi ra một sinh vật có khả năng cắn nuốt linh hồn của đối thủ.
Vệ Linh Ngọc nói.
– Không ngờ lại có kẻ như vậy.
Cô gái kia cười nhẹ nói.
– Vậy sinh vật đó nó như thế nào?
Cô gái hỏi tiếp
– Hình dạng của nó như… !!! TIỂU THƯ CẨN THẬN!!
Vệ Linh Ngọc đang định nói thì cô liền hét lên và chắn ở trước mặt cô gái kia.
– Sao ngươi lại có thể xuất hiện ở đây!!??
Vệ Linh Ngọc kinh ngạc khi thấy Oán Hồn ở trước mặt mình, căn nhà ở trên hồ này được vây xung quanh bởi một kết giới cường đại nếu mà không có công cụ đặc thù không thể vào được, không ngờ là sinh vật này lại có thể chui vào được bên trong.
– Có chuyện gì vậy?
Bị Vệ Linh Ngọc chắn trước mặt nên cô gái kia không thể nhìn thấy gì, cô đành phải dừng đánh đàn để mà đứng dậy nhìn xem có chuyện gì. Không ngờ trước mắt cô là một sinh vật kì dị, mặc dù đã đọc nhiều tài liệu cổ trước đây nhưng cô lại chưa thấy có bất kỳ sinh vật nào như nó.
– Tiểu thư cẩn thận, đây chính là sinh vật mà tôi vừa nói với người.
Vừa thủ thế, Vệ Linh Ngọc vừa nói với cô gái kia.
– Nếu như sinh vật này ở đây thì chắc hẳn chủ nhân của nó cũng ở trong này.
Vệ Linh Ngọc liền nhìn xung quanh xem có kẻ nào nữa không nhưng rõ ràng là chỉ có cô và tiểu thư cùng với sinh vật kia.
– Ngươi muốn làm gì?
Cô nhìn về phía sinh vật nói nhưng nó hề quan tâm tới cô, Oán Hồn cứ lơ lửng ở đó nhìn hai người chứ không làm gì cả.
– Tiểu thư đứng ở đây để tôi đi tiêu diệt nó.
Vệ Linh Ngọc nói với cô gái rồi lấy ra một thanh kiếm. Nhưng ngay khi cô chuẩn bị ra tay thì cánh tay cô bị kéo lại.
– Tiểu thư làm gì vậy?
Nhận ra bàn tay giữ mình lại kia chính là tiểu thư cô bèn bất ngờ hỏi.
– Ngươi tới để nghe đàn sao?
Vị tiểu thư kia không trả lời Vệ Linh Ngọc, cô hỏi Oán Hồn.
Gật Gật.
Oán Hồn liền gật đầu.
– Được rồi Linh Ngọc, ngươi không cần đề phòng nó đâu.
Vị tiểu thư kia nói rồi ngồi xuống đánh đàn tiếp.
– Không được đâu tiểu thư, sinh vật này cực kỳ nguy hiểm.
Vệ Linh Ngọc không thể nào mà không đề phòng một sinh vật có thể nuốt sống linh hồn của một vị thần được. Cô tiếp tục thủ thế và cứ như thế cho đến khi trăng đã lên cao thì tiếng đàn kia liền dừng lại.
– Hôm nay đến đây thôi.
Cô gái kia cầm cây đàn đứng dậy.
– Linh Ngọc! Ngươi còn muốn đề phòng đến bao giờ nữa?
Cô gái kia thấy tì nữ của mình vẫn giữ hành động thủ thế này thì không khỏi bật cười, cô liền cúi đầu chào Oán Hồn rồi rời đi.
– Sinh vật như ngươi may mắn lắm, lần sau mà còn dám tới nơi này thì đừng trách ta không khách sáo.
Vệ Linh Ngọc thấy tiểu thư của mình rời đi rồi thì cô mới đe dọa Oán Hồn một tiếng rồi đuổi theo sau. Ngay khi cả hai người kia rời đi được một lúc thì Oán Hồn mới bắt đầu di chuyển, nó đi vào trong nhà thì thấy Nam vẫn đang ngồi đọc sách.
– Ngươi đã đi đâu về vậy?
Nam hỏi nó.
– Kittt!!!
Nó kêu lên một tiếng rồi chui vào trong cơ thể cậu.
Sáng hôm sau Nam lại đến lớp sớm nhất, cậu tiếp tục lôi mấy cuốn sách trên lớp ra đọc. Một lúc sau thì Võ Chiến Phi và Đào Yến Nhu tiến vào lớp.
– Thấy Nam vẫn thản nhiên ngồi đọc sách mà không thèm hỏi han Chiến Phi câu nào, Yến Nhu không nhịn được mà quát lên.
– Cậu có còn là con người không vậy Nam? Chiến Phi vì cậu mà bị Thần Đế đánh trọng thương. Cậu đã không đến thăm thì thôi nhưng ít nhất cũng phải hỏi thăm sức khỏe của cậu ấy chứ.
Lời nói của cô khiến Nam liền bỏ sách nhìn về phía hai người.
– Dừng lại đi Yến Nhu, Nam hôm đó cũng bị thương nặng mà. Cậu không cần phải cảm ơn tôi đâu, dù sao thì tôi hôm đó cũng bực ông ta.
Chiến Phi liền ngăn Yến Nhu lại rồi nói với Nam. Nam nhìn cậu rồi suy nghĩ điều gì đó.
– Tôi xin lỗi, cảm ơn cậu vì hôm đó đã giúp đỡ.
Nam nói với cậu.
– Không có gì đâu.
Chiến Phi vội xua tay.
Một lúc sau thì cả lớp dần dần đến đông đủ và buổi học liền bắt đầu. Nam cả buổi vẫn nhìn Băng Liên đang ngồi trước mình.
Reng Reng!!!!
Tiếng chuông vang lên báo hiệu là buổi học đã kết thúc, vẫn như mọi khi là Nam tiếp tục ở lại và đọc sách. Băng Liên thấy cậu như vậy nhưng cô không còn hỏi cậu nữa mà đứng lên bước đi ra ngoài. Khi cô vừa đứng lên thì một cánh tay kéo cô lại.
– Cậu làm gì vậy?
Khuôn mặt băng lãnh của cô hỏi cậu, như việc cô đã khóc vào ngày hôm qua nó chưa từng xảy ra vậy.
– Thuốc của cậu, cầm lấy đi. Hôm qua cậu để quên ở chỗ tôi.
Nam đưa bình thủy tinh cho cô rồi nói.
– Cậu!!!
Băng Liên không biết phải nói gì, hắn vẫn như vậy vẫn không hề thay đổi, cô đã hi vọng quá nhiều rồi. Cô cầm lấy bình thủy tinh kia và rời đi.
– Tôi biết cậu quan tâm tôi và tôi biết ơn vì điều đó nhưng sự quan tâm của cậu đối với tôi là không cần thiết, cậu nên quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn là với người khác.
Băng Liên ngay khi bước ra tới cửa lớp thì cô liền dừng lại khi nghe những lời này.
– Tôi không giỏi trong cách nói chuyện nên nếu việc cậu bị tổn thương bởi lời nói hôm qua thì cho tôi xin lỗi.
Nam bước đến rồi nói với cô.
– Nếu sau này có chuyện gì khó khăn không giải quyết thì cậu có thể nói với tôi để tôi giúp, cậu dù sao cũng là bạn bè với tôi.
Nam nói với cô rồi rời khỏi lớp. Băng Liên vẫn đứng ở cửa, bàn tay cô vẫn nắm chặt chiếc bình kia.
– Cậu chỉ xem tôi là bạn sao? Nhưng tôi không muốn quan hệ của chúng ta chỉ ở mức đó.
Môi cô nở nụ cười.