Trận đấu của ngày hôm đó đã kết thúc như vậy, nhiều người vẫn chưa khỏi bàng hoàng khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra, Khổng Tước Y Dao bị đánh bại, Thần Đế náo loạn để rồi bị 6 viện trưởng kia đuổi đi. Nhưng để lại cho người ta dấu hỏi lớn nhất chính là việc sức mạnh của người thiếu niên tên Nam là gì và cái người gọi là Khổng Tước Đại Ma bị 6 viện trưởng coi thường kia là ai.
Trong đó có một số người là biết được thân phận của Khổng Tước Đại Ma là Băng Liên và Mạc Dung, họ lúc ở trong gia tộc đã được nghe kể về tồn tại này rồi, là một vị Thần Đế cao cấp đã từ rất rất lâu trước đây đã bế quan tu luyện. Khổng Tước gia tộc chính là vì có sự tồn tại của ông ta nên mới vạn cổ bất diệt.
– Xem chừng Thánh Cơ Thần Viện này đúng như lời mẹ kể, bất thường đến đáng sợ.
Băng Liên sau khi nhìn thấy những gì đã chứng kiến hôm qua thì cô càng tin tưởng thêm vào những gì mà bà đã nói.
-Cả sinh vật hôm qua nữa, thứ kì dị đó rốt cuộc là gì?
Cô liền lấy từ nhẫn thời không ra một tinh cầu màu trắng, tinh cầu chính là một dạng thiết bị liên lạc do gia tộc của cô nghiên cứu ra để có thế liên lạc với những người ở bên trong gia tộc, vì gia tộc của cô nằm ở sâu trong thung lũng băng giá của cực bắc cộng với việc có kết giới vây quanh nên mọi tinh cầu liên lạc được bán phổ biến khác trên thị trường đều không thể dùng được.
– Con có chuyện gì cần liên lạc với ta?
Từ tinh cầu hiện ra một hình ảnh động, chính là phụ mẫu của nàng, nàng chính là Băng Mị Ảnh, trưởng nữ của Băng Tử gia tộc, một trong những thượng cổ gia tộc đã lánh đời từ lâu.
– Con có chuyện này cần nói với mẹ.
Băng Liên nói, ngay sau đó cô nàng liền kể cho Băng Mị Ảnh nghe về việc Khổng Tước Hữu Lâm náo loạn trong trận chiến và việc 6 viện trưởng của Thánh Cơ Thần Viện can thiệp và khinh thường Khổng Tước Đại Ma. Còn về những gì Nam làm thì không hiểu tại sao cô lại không muốn kể cho bà ấy nghe.
– Gia tộc vẫn đang cố gắng điều tra về những tên này, con không nên làm thiều thừa thãi để tránh kinh động đến 6 Thần Đế kia. Nếu đúng như những gì con nói thì 4 ngày nữa nếu mà Khổng Tước Hữu Lâm phải đem cánh tay bị chặt và nhẫn thời không của hắn đến để tạ lỗi thật thì bí mật của Thánh Cơ Thần Viện này thực sự kinh hoàng hơn những gì chúng ta tưởng rất nhiều.
Băng Mị Ảnh nói.
– Con đã rõ rồi!
Băng Liên trả lời.
– Quên nói với con chuyện này, Quang Vũ gia tộc phương nam lại đến hỏi và đề cập đến chuyện thông gia giữa hai gia tộc, cá nhân ta thấy Quang Vũ Linh Dạ công tử kia cũng sánh đôi vừa lứa với con nên hai gia tộc tính là sau khi con và Linh Dạ công tử đi thi đấu ” Thiếu niên đế vương bảng” xong thì sẽ chính thức làm lễ thành hôn cho hai đứa.
Băng Mị Ảnh vui vẻ nói, hiển nhiên là bà cũng đồng ý với hôn sự này.
– Chuyện này sao gia tộc và mẹ không nói cho con biết trước mà đã đồng ý như vậy!!!???
Băng Liên sửng sốt khi nghe tin này, cô không ngờ là cuộc đời mình lại bị trói buộc vào một cuộc hôn sự mà cô không mong muốn sớm đến như vậy.
– Không lẽ Quang Vũ gia tộc có gì khiến con không vừa ý sao?
Thấy biểu hiện của con gái mình như vậy, Băng Mị Ảnh có chút bất ngờ.
– Họ rất ổn, nhưng con muốn kết hôn với người mà con yêu chứ không phải là thứ hôn sự đã được sắp đặt sẵn.
Băng Liên cứng rắn nói.
– Hóa ra là như vậy!!!
Băng Mị Ảnh liền hiểu ra.
– Nếu như vậy thì con càng phải kết hôn với cậu ta, đây không phải chuyện thích hay không mà nó là bắt buộc.
Bà ta liền nói.
– Sao lại như vậy??
Băng Liên hỏi.
– Vì đây không phải chỉ là hôn sự của 2 người trẻ tuổi mà còn là việc kết minh giữa hai nhà, Băng Tử gia tộc và Quang Vũ gia tộc hai nhà chúng ta theo thời gian đã có dấu hiệu thụt lùi nhanh hơn so với các thượng cổ gia tộc và thái cổ tông môn khác. Nếu còn muốn tiếp tục sinh tồn thì chỉ có còn cách kết minh và con chính là chìa khóa cho sự kết minh đó.
Băng Mị Ảnh nói, tình yêu lứa đôi là thứ không cần thiết ở trong mắt bà, nhất là với những thượng cổ gia tộc như bọn họ.
– Con không muốn!! Dù chết con cũng không muốn.
Băng Liên phản đối.
– Điều đó dù con muốn hay không thì nó cũng sẽ xảy ra và không gì có thể thay đổi, nếu con có ý định chống lại thì cho dù có là con gái của trưởng nam thì cũng không tránh khỏi 1 kiếp kia. Tự con suy nghĩ cho kĩ đi.
Dứt lời Băng Mị Ảnh liền ngắt liên lạc.
Băng Liên thất thần khi nghe nhưng lời như vậy, cô… là một thiên tài đỉnh cấp, một mĩ nữ như ngọc, rồi sao nữa chứ??? Sau tất cả thì cô cũng chỉ là chiếc chìa khóa dùng để lôi kéo quan hệ như mẹ cô đã nói. Băng Liên cứ tưởng mẹ mình sẽ ủng hộ quan điểm của mình vì người đàn bà ấy trước đây cũng đã phải sống một cuộc sống đã bị vẽ đường trước như cô vậy. Nhưng không ngờ rằng là người mẹ luôn ở bên cô, luôn ủng hộ cô lại chính là người đã vùi dập đi ước mơ đó.
– Không biết tên đó đang làm gì?
Cố gạt đi nỗi đau kia, cô suy nghĩ rồi đi đến chỗ ở của Nam.
Lúc này đây, trong căn nhà mà Nam đang sinh sống.
– U U U!!!!! Kittt!!!!
Âm thanh rợn người vang khắp ở trong nhà. Nam đang ngồi thiền ở trên giường, trên người cậu lại có muôn vàn vết nứt đen kịt đáng sợ, Oán Hồn trong người đang không ngừng kêu lên, nó đang thoải mái tiêu hóa chỗ “thức ăn” hôm qua.
Cấp độ của cả hai đang không ngừng được đề thăng, từ Thần Đồ sơ cấp xông thẳng lên Thần Đồ cao cấp và chỉ thiếu chút nữa là phi thẳng lên đại viên mãn, phải biết là từ Thần Đồ sơ cấp đến Thần Đồ cao cấp ít nhất phải tốn 1000 năm, đó là điều kiện đối phương có tư chất Hoàng Linh ( không dùng thần đan ), còn với Đế Linh thì sẽ ngắn hơn một chút là mất 800 năm nếu không dùng thần đan. Nếu như có thần đan dùng đều đặn kết hợp với tu luyện thì việc tăng cấp sẽ nhanh hơn 60-70%. Thế mới thấy việc Nam phi từ sơ cấp đến cao cấp chỉ trong một ngày nó quái vật đến mức độ nào.
– Thu!
Nam nói nhẹ một tiếng, cơ thể của cậu liền run lên một chút rồi trở lại như bình thường.
– KINH KINH!!!
Âm thanh của tiếng chuông cửa vang lên khiến cậu cảm thấy ngạc nhiên. Suốt hơn 2 tháng cậu sống ở đây thì làm gì có ai đến đây đâu cơ chứ. Nam liền đi ra mở cửa.
– Cạch!!
Cánh cửa mở ra thì trước mặt cậu là Băng Liên đang đứng ở ngoài, cô nhìn thấy phần trên của cậu đang ở trần thì không khỏi có chút xấu hổ, cô liền quay mặt đi.
– Sao cậu lại cởi trần như vậy?
Băng Liên hỏi Nam.
– Có vấn đề gì sao?
Nam hỏi lại, khi thấy cô đến đây thì cậu có hơi bất ngờ nhưng tất cả cũng chỉ có vậy.
– Phép lịch sự tối thiểu khi mở cửa cho khách thì ít nhất cũng phải ăn mặc đầy đủ, không lẽ cậu không hiểu điều đó.
Băng Liên nói với cậu, cô vẫn chưa quay mặt lại.
– Ừ.
Nam hờ hững trả lời, cậu không giỏi bầy tỏ cảm xúc cho lắm, vì được Hư Ảnh Vô Sắc “hồi sinh” rồi đưa vào kết giới từ khi còn nhỏ nên mọi cảm xúc hay lễ nghĩa của Nam khi thấy nói chuyện với người khác gần như là con số 0.
Thậm chí là khi bị Khổng Tước Hữu Lâm đàn áp ngày hôm qua thì cậu cũng chỉ cảm thấy có chút khó chịu và tự nói bản thân là khi cậu đủ mạnh thì cũng là lúc mạng của tên đó kết thúc, chứ không hề nổi điên hay sợ hãi như những người khác.
– Muốn vào không?
Cậu hỏi cô.
– Mặc áo vào trước đi đã.
Băng Liên nói với Nam.
Nghe cô nói vậy, Nam liền để cửa ở đấy rồi đi vào trong nhà, một lúc sau cậu quay lại thì đã thấy cô ngồi ở trong phòng khách.
– Tìm tôi có chuyện gì?
Nam ngồi đối diện với cô rồi hỏi.
– Thăm nhà bạn cùng lớp cũng cần phải có lí do sao?
Băng Liên nói.
– Không hẳn.
Nam trả lời.
– Đúng là tôi tìm cậu là có việc, nhưng trước đó cậu hãy trả lời một số câu hỏi của tôi đã.
Băng Liên mỉm cười tinh nghịch, đây có lẽ lần đầu tiên cô mỉm cười với một người con trai xa lạ.
– Sinh vật mà hôm qua cậu triệu hồi nó có tên chứ?
Cô hỏi.
– Oán Hồn.
Nam không mặn không nhạt trả lời, biểu hiện của cậu khiến cô hơi khó chịu.
– Cậu kiếm nó từ đâu vậy?
Băng Liên hỏi tiếp, nhưng Nam không trả lời, cô liền đổi sang câu hỏi khác.
– Lúc cậu bị Khổng Tước Hữu Lâm chèn ép đến thổ huyết, Oán Hồn có vẻ đã rất tức giận. Hẳn là cậu với nó rất thân nhau?
Băng Liên vẫn kiên nhẫn hỏi, cô mong cậu trả lời một cách nghiêm túc với mình.
– Chắc vậy.
Trái với mong muốn của cô, Nam tiếp tục trả lời một cách nhạt nhẽo không có tí cảm xúc nào. Cậu không để ý là thân thể của Băng Liên đang run lên.
– Thực thực ra tôi muốn đưa cho cậu thứ này.
Cô cố gắng kiềm chế mà nói và đặt một bình thủy tinh lên trên bàn.
– Đây là Tích Ngọc Thể, một dạng thuốc bột chữa nội thương rất tốt. Hôm qua thấy cậu bị vị Thần Đế kia đè xuống đến thổ huyết, hẳn là vết thương không nhỏ. Thứ này sẽ giúp cậu cảm thấy khá hơn.
Mọi mong muốn của cô đều đặt vào câu nói này.
– Tôi ổn, không cần đến vật này, mang nó về đi.
Nam trả lời, đúng là cậu bị thương nhưng không biết là do Oán Hồn hay nguyên nhân gì mà các vết thương trên người cậu lại lành nhanh một cách vô lý. Nhưng vô tình là cách nói này của cậu lại như kiểu khinh thường ý tốt của Băng Liên, ngay khi nghe cái kiểu nói này của cậu, nước mắt của cô đã rơi.
– Cậu!! Cậu!!!! Quá… đáng… lắm.
Chất giọng run run của cô vang lên ,như giọt nước tràn ly, Băng Liên tức giận khi nghe những lời nói này, từ trước tới nay cô chưa từng tức giận như thế bao giờ, cô cũng băng lãnh cũng thờ ơ nhưng đó là tùy vào tình huống chứ không phải cái kiểu luôn 10/10 như của Nam lúc này, cô tò mò về Nam và muốn quan tâm cậu là sự thật chứ không hề liên quan gì đến nhiệm vụ mà gia tộc giao cho cô hay những gì mà mẹ cô đã nói, nhưng không ngờ là cậu lại luôn giữ cái kiểu trả lời tiết kiệm sức mỗi khi đối thoại với cô, điều đó không phải chỉ 1 lần và cô không thể chịu được, việc mẹ cô đã làm và những gì cậu đối xử với cô đã là vết thương quá lớn.
– Quá đáng?? Về chuyện gì?
Nam tiếp tục kiểu trả lời cộc lốc kia.
– CẬU CÚT ĐI!!!!
Băng Liên hét lên, cô chạy ra bên ngoài và bỏ mặc Nam ở trong nhà vẫn không hiểu gì cả.