– Chặn được! Sinh vật đó chặn được đòn tấn công của thần kĩ Chủ Thiên. Cái quỷ gì thế này???
Nhìn những chiếc lông vũ đã nhàu nát và úa màu rơi xuống đất, mọi người ở đây liền hiểu ra vấn đề. Thứ đó đã chặn được đòn tấn công của Khổng Tước Y Dao.
– Nhờn thế đủ rồi.
Nam thầm nói, khuôn mặt lại trở về vẻ bình thường và không có giấu hiệu mệt mỏi nữa, nhưng việc cậu vừa nãy đổ mồ hôi và thở dốc là hoàn toàn có thật. Không phải là vì việc phải liên tục né những đòn tấn công của Khổng Tước Y Dao mà là vì trong suốt quãng thời gian đầu của trận đấu, Nam luôn phải kìm hãm Oán Hồn ở trong người không cho nó chạy ra phản công không ngờ là việc đó tiêu tốn sức của cậu nhiều đến như vậy.
– KÍTTttt !!!
Âm thanh chát tai phát ra từ miệng của Oán Hồn như thể nó đang rất tức giận vậy. Với khuôn mặt chỉ có mỗi cái miệng đầy những chiếc răng nhọn và thân thể kì dị kia, nó khiến nhiều học viên ở đây không khỏi run lên bần bật.
– Không thể nào! Không thể nào!!
Ngay khi nhìn thấy Oán Hồn xuất hiện trên sân và cánh tay của nó chặn được đòn tấn công của mình, Khổng Tước Y Dao không khỏi hoảng sợ. Loạn Vũ Khổng Thiên là thần kĩ Chủ Thiên vang danh của gia tộc hắn, nó là dùng lông vũ của chủ thể để tạo thành những lưỡi dao sắc nhọn oanh sát mục tiêu, vậy mà giờ đây đòn tấn công này lại bị một sinh vật không rõ lai lịch dùng tay không chặn lại và bóp nát, đây chính là sự sỉ nhục trần trụi.
– Cậu công đủ chưa? Giờ đến lượt tôi.
Nam chẳng đợi câu trả lời của Khổng Tước Y Dao, cậu ngay lập truyền ý niệm trong đầu cho Oán Hồn là ra lệnh cho nó công kích.
– Kittt!!
Oán Hồn gào lên một tiếng rồi nó phóng nhanh đến chỗ của Khổng Tước Y Dao, nắm đấm đầy uy lực nhằm thẳng ngực của hắn mà công tới. Đòn tấn công quá nhanh khiến Khổng Tước Y Dao không kịp phản ứng, hắn chỉ theo bản năng là dùng hai cánh tay che phần hiểm yếu trên cơ thể mình.
RẮCcc!!!!
Tiếng xương vỡ giòn tan vang khắp sân đấu khiến cho người nghe cảm thấy ớn lạnh.
– AAAaaaaa!!!
Khổng Tước Y Dao không nhịn được mà gào lên, tay của hắn, hai cánh tay của hắn đã gãy rồi. Lẽ ra nếu hắn giữ bình tĩnh một chút thì hắn đã có thể vận thần khí để bảo vệ cánh tay của mình, nhưng sau màn đáp trả của Nam khiến hắn gần như rơi vào trạng thái mơ hồ bởi vì kinh ngạc để rồi đến lúc tỉnh lại thì đã quá muộn. Oán Hồn không vì thế mà dừng lại, nó ngay lập tức lôi Khổng Tước Y Dao từ trên trời xuống dưới đất.
UỲNH UỲNH UỲNH!!!
Âm thanh liên tục vang lên, những gì mọi người thấy lúc này chính là việc sinh vật kia đang nắm đầu của Khổng Tước Y Dao dập mạnh liên tục, cứ mỗi lần như vậy thì chỗ đất mà đầu của hắn bị dập lại lún sâu thêm một chút.
– Đủ rồi !
Nam ra lệnh cho Oán Hồn, cậu liền đi đến phía của tên kia, lúc này đây Oán Hồn đã nhấc tên kia lên, khuôn mặt đã bị dập nát hoàn toàn, máu không ngừng chảy ra từ mũi và miệng, đôi mắt bên to bên nhỏ sưng húp lên, Khổng Tước Y Dao lúc này đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh rồi.
– Bịt miệng hắn lại.
Nam ra lệnh, Oán Hồn liền lấy một tay kia che kín mặt của Khổng Tước Y Dao và chỉ để lộ ra hai con mắt. Nam lúc này liền lấy tay nắm lấy một chiếc cánh của hắn.
Xoẹt Rắc Rắc!!!
– Ư Ư Ư ư ư ư!!!!!!!
Cảnh tượng trước mặt khiến cho nhiều học viên ở trong đấu trường cảm thấy kinh sợ, Nam đang lấy tay rút chiếc cánh của Khổng Tước Y Dao ra, chiếc cánh này chính là một bộ phận trên thân thể của hắn nên khi bị rút ra liền có thể nhìn thấy một đoạn xương. Khổng Tước Y Dao cố gắng kêu gào nhưng vì bị Oán Hồn chặn miệng nên hẳn chỉ có thể phát ra những tiếng kêu vô nghĩa. Chưa dừng lại ở đó, Nam tiếp tục lôi nốt chiếc cánh kia ra.
Rắc Rắc
Tiếng xương bị rút ra lại vang lên.
– Ư Ư Ư Ư!!!!!!!
Khổng Tước Y Dao cố gắng gào thét, nước mắt chảy càng một nhiều hơn. Đây không phải chiến đấu mà là hành hạ, lưng của hắn không ngừng chảy máu vì hai chiếc cánh kia bị rút ra và có thể mơ hồ nhìn thấy rõ phần xương sườn ở bên trong.
– Kết thúc thôi.
Nam nhìn Khổng Tước Y Dao rồi nói. Oán Hồn liền nắm đầu của hắn rồi nhấc lên, chiếc miệng của nó liền mở rộng và từ bên trong đó có một sợi xích đang chui ra.
Xoẹt!!
Dị biến xảy ra, đúng lúc này trong không trung có một thứ gì đó liền phi thẳng đến chỗ của Nam và Oán Hồn, tốc độ quá nhanh khiến cả hai không kịp phản ứng.
Bịch
Âm thanh vang lên, cánh tay của Oán Hồn đang nắm đầu Khổng Tước Y Dao liền rụng xuống và ở cạnh nó là một chiếc lông vũ.
– KITTTT!!!!
Phát hiện có kẻ tấn công cắt đứt tay mình, Oán Hồn phát ra thanh âm về phía chiếc lông vũ kia vừa phi ra.
– Tiểu bối, cháu của ta đã rơi vào tình trạng không thể chiến đấu được nữa rồi. Chuyện này nên dừng ở đây thôi.
Trong không trung, một ông già 60 tuổi liền hiện ra, khí tức khủng bố khiến cho mọi người ở đây đều bị chèn ép. Một số người đã suy đoán ra thân phận của người này, chính là ông nội của Khổng Tước Y Dao đang nửa sống nửa chết ở dưới kia. Ông ta chậm rãi hạ xuống đứng đối diện với Nam và Oán Hồn.
– Cứu con! Cứu con ông nội ơi!!
Ngay khi thấy Khổng Tước Hữu Lâm xuất hiện, Khổng Tước Y Dao như đã nhìn thấy cửa sống của mình, dù thân thể đã tàn tạ nhưng hắn vẫn cố kêu cứu.
– Tiểu bối!! Nể mặt ta mà dừng chuyện này tại đây.
Khổng Tước Hữu Lâm vừa nói vừa tỏa ra khí tức của Thần Đế, hiển nhiên là đang đe dọa Nam.
– Thần Đế đại nhân, hai người này đã lập mệnh thiên khế ước để tử chiến với nhau. Mong ngài không nên xen vào.
Vị trọng tài Thần Tôn kia đi đến trước mặt của Khổng Tước Hữu Lâm chắp tay nói.
– Cháu ta đã rơi vào tình trạng không thể chiến đấu, theo luật thì nó đã thua rồi. Sinh mệnh của nó là trong tay của người này, ta chỉ thay mặt cháu ta nói mong muốn của mình mà thôi. Thế nào hả tiểu bối? Ngươi có đồng ý không?
Khổng Tước Hữu Lâm lại tiếp tục dùng khí tức Thần Đế nhắm thẳng vào Nam và Oán Hồn. Chênh lệch cấp độ quá lớn khiến cho Nam và Oán Hồn đều bị đè xuống dưới đất, miệng của Nam không khỏi rỉ máu.
Vô sỉ! Quá vô liêm sỉ!!
Đây là suy nghĩ chung của tất cả những người ở đây, xin mạng cho cháu mình nhưng lại dùng khí tức Thần Đế để đe dọa chèn ép người khác.
Hành động của vị Thần Đế này khiến cho nhiều người không khỏi coi thường nhưng không một ai dám đứng lên phản đối chỉ vì một lý do đơn giản là người kia là Thần Đế, cường giả vi tôn và nhược bại tự diệt. Cái đạo lý trong thế giới cáépớn nuốt cá bé này ai cũng hiểu.
– Kitttt!!!
Thấy chủ nhân của mình bị đàn áp, Oán Hồn không khỏi phát ra âm thanh của sự điên cuồng và tức giận.
– Vô tri.
Mặc dù lần đầu tiên thấy một sinh vật kì dị như Oán Hồn nhưng với cấp bậc Thần Đế của mình thì Khổng Tước Hữu Lâm không cần quan tâm tới một sinh vật mới chỉ ở cấp bậc Thần Đồ như nó, ông ta liền phi ra thêm một lông vũ cắt đứt nốt cánh tay cánh tay còn lại của Oán Hồn.
– Kittt !!!! KITTT!!!!
Tiếng kêu càng lúc càng điên cuồng của Oán Hồn phát ra không khỏi làm cho những người ở đây càng thêm phẫn nộ.
– Thần Đế không biết liêm sỉ đi chèn ép Thần Đồ, Thần Đế như ông có khác gì rác rưởi.
Trên khán đài, một giọng nói vang lên. Là Võ Chiến Phi, cậu cũng đến để xem hai người kia tử chiến, mặc dù có hơi khó chịu khi thấy Nam hành hạ Khổng Tước Y Dao nhưng về mặt hình thức là hai người cùng đẳng cấp quyết chiến với nhau nên cậu cũng không có ý kiến gì. Nhưng bây giờ đây khi thấy một kẻ đứng trên đỉnh cao của Thần Giới đi chèn ép một người kém xa mình, hành động vô liêm sỉ kia thực sự khiến cậu không nhịn được mà chửi.
Khổng Tước Hữu Lâm nhìn thấy một tên thiếu niên chửi mình thì không khỏi tức giận, ông ta liền ngoác tay một cái lôi cậu từ trên khán đài kéo xuống sân đấu.
– Ngươi nói ai là rác rưởi?
Khổng Tước Hữu Lâm vừa nắm cổ Chiến Phi vừa hỏi.
– Tôi nói ông, ông chính là rác rưởi. Thần Đế khỉ chó gì chứ! Phì ! Tôi khinh, ông có giỏi thì kiếm một vị Thần Đế khác chèn ép thử xem.
Mặc dù bị một Thần Đế nắm cổ đe dọa nhưng Chiến Phi vẫn không hề sợ hãi, cậu vẫn tiếp tục chửi.
– Hay cho một cặn bã mà cũng dám chửi ta, lên đường đi.
Dứt lời, Khổng Tước Hữu Lâm ném Võ Chiến Phi về phía góc tường của sân đấu.
ẦM!!!
Thân thể của cậu va đập mạnh vào bức tường tạo thành một tiếng nổ lớn. Trong đống đổ nát kia, Võ Chiến Phi đang một thân huyết nhân, cậu đã rơi vào trạng thái bất tỉnh.
– Chiến Phi!!!
Đào Yến Nhu khi thấy cậu bị như vậy, cô liền phi không đến chỗ kia.
– Tỉnh dậy đi Chiến Phi!!!
Cô gọi cậu nhưng không có câu trả lời, Yến Nhu bèn lấy từ trong nhẫn thời không ra một bình thuốc, cô liền lấy ra một viên bỏ vào miệng cậu.
Toàn trường lúc này đang có muôn vàn trạng thái, có tức giận, có sợ hãi, có nể phục, có cả một số kẻ ảo tưởng mình sau nãy sẽ trở thành vị Thần Đế dưới kia.
– Đến Thánh Cơ Thần Viện chúng ta đe dọa rồi chén ép học viên, không ngờ lại còn dám tấn công học viên của bọn ta. Khổng Tước gia tộc các ngươi xem chừng cũng gan lớn quá rồi đấy.
Lúc này ở trên bầu trời xuất hiện ra 6 thân ảnh, không ai khác chính là 6 viện trưởng tối cao của Thánh Cơ Thần Viện.
– Viện trưởng! 6 vị viện trưởng đến rồi.
Đó chính là suy nghĩ chung của những học viên ở đây.
– Không ngờ 6 vị đạo hữu cũng hạ thân phận mà tới đây.
Mặc dù thấy có 6 vị Thần Đế khác vây quanh mình nhưng Khổng Tước Hữu Lâm vẫn thản nhiên như thường. Nếu là dạng sớm nay thì có lẽ ông ta sẽ không dám làm càn ở nơi này như vậy nhưng chỉ một tiếng trước thôi, ông ta đã nhận được thông báo từ gia tộc là lão tổ đã xuất quan và tiến vào một bước kia. Đây chính là sự tự tin của ông ta.
– Khổng Tước Hữu Lâm ngươi nếu không có một câu trả lời thích đáng thì hôm nay đừng mong rời khỏi chỗ này.
Một viện trưởng lên tiếng.
– Ta chỉ đến để “cầu mạng” cho cháu ta. Không lẽ là sai sao?
Khổng Tước Hữu Lâm cuồng tiếu nói, khuôn mặt tỏ vẻ coi thường.
– Bỏ lại một cánh tay và nhẫn thời không, ngươi có thể cút.
Một viện trưởng khác lên tiếng.
– Ta không nghĩ vậy đâu.
Ông ta cười khẩy.
Biểu hiện kì lạ của Khổng Tước Hữu Lâm khiến cho 6 người cảm thấy khó hiểu ,họ liền cau mày suy nghĩ và rất nhanh sau đó liền hiểu ra.
– Lão khọm già nhà các ngươi xuất quan nên ngươi có tự tin sủa bậy ở đây rồi sao?
Một viện trưởng cười nhẹ nói.
– Ngươi nói cái gì!?
Lão tổ bị gọi là khọm già, còn bản thân thì bị ví là chó, sỉ nhục như vậy khiến cho Khổng Tước Hữu Lâm dù đang vui sướng cũng phải chuyển sang tức giận.
– Đừng có lôi Khổng Tước Đại Ma ra dọa bọn ta, dù lão già đó có ở đây hôm nay mà hành xử không biết điều thì Thánh Cơ Thần Viện bọn ta không ngại làm nơi chôn thân của Thần Đế đâu.
– Cái gì!!!?
Khổng Tước Hữu Lâm không khỏi câm nín, chỉ 6 tên Thần Đế sơ cấp mà dám đe dọa một Thần Đế đã tiến vào bước kia. Tự tin đâu ra cơ chứ.
– Mà thôi, không muốn để lại cánh tay và nhẫn thời không cũng được, nhưng đứa cháu này của ngươi ngày hôm nay chắc chắn sẽ phải ở lại đây. Dù sao thì năm hôm nữa ngươi cũng phải bồi lại tất cả mà thôi.
Một viện trưởng thản khác nhiên nói, ông ta liền đi đến chỗ của Võ Chiến Phi để xem xét vết thương cho cậu.
– Em cho cậu ấy uống Linh Thể đan rồi nhưng các vết thương trên người cậu ấy vẫn không lành lại.
Đào Yến Nhu nói, hai mắt cô như đỏ hoe lên.
– Thần đan là vô dụng, cơ thể cậu ta bị khí tức Thần Đế tàn phá nên các vết thương sẽ không lành đâu.
Ông ta vừa nói bàn tay vừa đặt lên trước ngực của Võ Chiến Phi, những vết thương trên người cậu đang chậm rãi lành lại.
– Ta đã tiêu trừ đi khí tức Thần Đế trên người cậu ta rồi, em đưa cậu ấy về phòng đi.
Ông ta phất tay ra bảo Đào Yến Nhu đưa Võ Chiến Phi đi, sau đó liền quay về phía của Khổng Tước Hữu Lâm.
– Thế nào? Giờ bọn ta cho ngươi 3 lựa chọn.
1 là ngươi sẽ cút khỏi đây và 5 ngày sau quay lại đây đưa 2 vật kia.
2 là ngươi sẽ đưa 2 vật đấy cho bọn ta ngay tại đây và mọi chuyện sẽ kết thúc.
Còn lựa chọn cuối cùng là 1 mình ngươi sẽ quyết chiến với cả 6 người bọn ta, nhưng đến lúc đấy thì thứ phải nằm lại không phải chỉ là một cánh tay và một chiếc nhẫn thôi đâu. Cảnh báo lần cuối là đừng lôi Khổng Tước Đại Ma ra để dọa Thánh Cơ Thần Viện này, lão khọm già đó cân lượng không nặng như ngươi nghĩ đâu.
Viện trưởng kia đe dọa.
– Các ngươi !!!
Khổng Tước Hữu Lâm nghiến răng nói, vốn dĩ là muốn mượn uy danh của lão tổ để cưỡi lên đầu những tên này một phen nhưng không hiểu tại sao bọn chúng không hề sợ hãi mà trái ngược lại là còn sỉ nhục hắn và lão tổ một phen. Nhìn đứa cháu nội đang nằm thoi thóp ở kia, hắn không đành lòng phải bỏ nó lại nhưng bây giờ muốn mạnh mẽ đưa nó đi thì đúng như những gì tên viện trưởng kia đã nói, thứ phải nằm lại không phải chỉ là 1 cánh tay và 1 một chiếc nhẫn.
– Được lắm! Được lắm ! Các ngươi hãy chờ đấy.
Khổng Tước Hữu Lâm cay nghiến nói, dứt lời ông ta phi không trên bầu trời rồi rời đi.
– Ông ơi! Ông ơi! ÔNG ƠI! Đừng bỏ con lại ông ơi!!! Cứu con!!! XIN ÔNG HÃY CỨU CON !! XIN ÔNG!! Đừng bỏ con lại đây!!! Con xin ông !!! CON XIN ÔNG!!!A A A aaaa!!
Khổng Tước Y Dao gào thét trong tuyệt vọng khi thấy ông nội của hắn đang rời đi, hắn không muốn chết, hắn vẫn còn có nhiều việc muốn làm, hắn còn tương lai sáng lạng đang chờ, nếu như cho hắn đánh lại thì hắn tự là mình sẽ không thua nếu như dùng 3 chiếc lông vũ kia, nước mắt không ngừng chảy ra, hắn hối hận, nhưng tất cả đã kết thúc.
Nam lúc này đã đứng lên cùng Oán Hồn, hai cánh tay của nó đã nối liền trở lại, cậu bước đến trước chỗ mà Khổng Tước Y Dao đang nằm ra đất kia. Oán Hồn lần này lại tiếp tục há miệng rộng ra và bên trong đó là một sợi xích chui ra, đó chính là Phong Hồn xích, là thứ xiềng xích có thể trói buộc linh hồn của bất cứ thứ gì. Nó liền chui ra rồi đâm thẳng vào ngực của Khổng Tước Y Dao, linh hồn của hắn bị lôi ra, một linh hồn có hình hài giống hệt thân thể nhưng trên khuôn mặt đang lộ ra rõ sự sợ hãi và tuyệt vọng.
– ỰCcccc!!!
Linh hồn của Khổng Tước Y Dao bị kéo đến và đưa đến trước lồng ngực đang mở rộng của Oán Hồn, lồng ngực đó như một chiếc miệng thứ 2 nuốt chửng linh hồn kia, cảnh tượng kinh hoàng đấy diễn ra trước mặt tất cả mọi người cho đến khi Oán Hồn thưởng thức xong bữa ăn của nó và quay trở lại trong người Nam.