Căn Nguyên Thần – Chương 6 Trận chiến đầu tiên – Botruyen
  •  Avatar
  • 51 lượt xem
  • 3 năm trước

Căn Nguyên Thần - Chương 6 Trận chiến đầu tiên

Ngày hôm sau, trong Thánh Cơ Thần Viện rộ lên tin tức về việc có hai học viên của lớp Thiên Cơ nhất cấp tử chiến với nhau.
– Đã biết là hậu nhân của nhà nào chưa?
Trong một căn nhà nhỏ nằm ở trên hồ trong Thần Viện, có một vị thiếu nữ đang ngồi đánh đàn và bên cạnh cô là một người thiếu nữ khác đang đứng có vẻ là nha hoàn của vị thiếu nữ kia.
– Bẩm tiểu thư là theo những gì nô tì tìm hiểu được thì có vẻ là Khổng Tước Y Dao của Khổng Tước gia tộc đấu với một người tên là Nam.
Nha hoàn kia nói.
– Khổng Tước gia tộc thì ta đã biết, vậy còn về người kia?
Vị thiếu nữ đánh đàn kia hỏi.
– Xin lỗi tiểu thư vì thông tin của người này chỉ có cái tên, theo những gì nô tì tìm hiểu được thì cái người tên Nam này không đến và được đặc cách vào thẳng lớp Thiên Cơ luôn.
Nha hoàn kia trả lời.
– Không phải thông qua khảo nghiệm mà được vào thẳng lớp Thiên Cơ !! Hừm, thú vị rồi đây.
Vị thiếu nữ kia mỉm cười rồi tiếp tục đánh đàn. Những buổi học sau, Nam vẫn đến lớp như bình thường chỉ có mỗi Khổng Tước Y Dao là không thấy đến.
– Mai là trận quyết chiến giữa hai người kia rồi, không biết là ai sẽ thắng đây?
Trong lớp vang lên nhiều tiếng bàn tán lớn nhỏ khác nhau. Băng Liên hướng ánh mắt về phía Nam, cậu đang ngồi chăm chú đọc sách, khuôn mặt của cậu vẫn chẳng bầy tỏ tí cảm xúc gì như thể trận chiến ngày mai nó chẳng là gì vậy.
– Cậu không lo lắng gì sao?
Không hiểu tại sao cô lại lên tiếng hỏi cậu câu này.
– Lo lắng về chuyện gì?
Nam hỏi lại.
– Trận chiến ngày mai, không lẽ cậu không chuẩn bị gì?
Băng liên hỏi Nam.
– Cậu lo cho tôi sao?
Nam chẳng buồn nhìn về phía cô rồi nói, cậu vẫn đang chăm chú đọc sách.
– Cậu tưởng tượng hơi xa rồi đó, tôi chỉ thấy tò mò khi một kẻ phải đánh trận sống còn vào ngày mai mà vẫn thản nhiên ngồi đây để đọc sách.
Băng Liên lạnh lùng nói, cô cảm thấy hơi khó chịu vì cách hành xử của Nam.
– Đọc sách có gì sai sao?
Nam hỏi tiếp, lúc Hư Ảnh Vô Sắc đưa cậu vào trong kết giới thì cũng đã đưa cho cậu cả nghìn cuốn sách dầy cả thước và bảo là nếu cậu cảm thấy buồn chán thì hãy đọc nó. Vì ở một mình quá lâu nên Nam chỉ đành đọc sách để giải trí dù cậu chẳng muốn tí nào, lâu dần thì việc đó dần biến thành một thói quen và nó kéo dài tới tận ngày hôm nay.
– Cậu!!!
Thấy biểu ngu ngốc như một con ma nơ canh của Nam, Băng Liên tức giận, cô quay đầu bỏ đi. Một lúc sau thì cả lớp cũng về hết và chỉ còn lại Nam ở trong lớp.
– Khổng Tước gia tộc.
Chân thể : Phượng Hoàng 7 màu.
Lão tổ: Khổng Tước Đại Ma.
Thần kĩ chủ chốt : Loạn Vũ Khổng Thiên
Cấp bậc thần kĩ: Chủ Thiên
Thần khí: Vũ Tước Phi Tường.
Cấp bậc thần khí : Chí Tôn.
Điểm mạnh của huyết mạch Khổng
Tước: Lông vũ sắc bén có thể dùng để công kích, tốc độ nhanh, kháng công kích tinh thần, kháng các công kích của lửa.
Điểm yếu: Tính hồi phục yếu kém, công nhiều thủ ít, dễ bị độc hoại, trước ngực lông vũ rất ít nên là nơi có sức phòng ngự kém nhất, thần kĩ Loạn Vũ Khổng Thiên tiêu hao mạnh và không thể kéo dài.
Thiên địch: Phong Sa gia tộc.

Nam chậm rãi nhớ lại những gì cậu đã đọc ở trong những cuốn sách mà Hư Ảnh Vô Sắc đã đưa cho cậu, những cuốn sách đó đều ghi hết lại những chi tiết về các gia tộc từ Thần Tôn trở lên, mọi thần kĩ, điểm mạnh điểm yếu hay thậm chí là cách thức tu luyện đều được liệt kê hết ra.
– Đến cả phương thức tu luyện của thần kĩ cấp bậc Chủ Thiên mà cũng được liệt kê ra được, ông rốt cuộc là tồn tại gì đây?
Nam chậm rãi đứng lên rồi rời khỏi lớp.
Lúc này tại một nơi cách Thánh Cơ Thần Viện khá xa, một bóng đen đang đứng ở trong bìa rừng như thể đợi một ai đó.
– Khổng Tước thiếu gia gọi thuộc hạ!
Một người đàn ông vác sau lưng một chiếc hộp lớn đứng trước mặt người kia.
– Ngươi có đem vật kia tới cho ta không hả Tiểu Không?
Giọng nói kia vang lên, chính là giọng của Khổng Tước Y Dao. Hắn bí mật gọi người hầu từ gia tộc tới đây để đưa cho hắn một vật.
– Con muốn lấy lông vũ của lão tổ để làm gì?
Một giọng nói ồm ồm phát ra trong hư không.
– Tiểu Không ngươi !!!!
Khổng Tước Y Dao trừng mắt với tên kia.
– Công tử tha mạng! Công tử tha mạng! Thuộc hạ phục lệnh công tử đã lấy lông vũ của lão tổ ở trong kho bảo vật nhưng lão nhân gia lại bắt nên thuộc hạ đành phải nói cho lão nhân gia biết. Mong công tử tha mạng.
Tên Tiểu Không kia vừa quỳ xuống vừa cầu xin Khổng Tước Y Dao.
– Tiểu Không nó không hề có lỗi, là ta đã bảo nó nói ra. Cháu muốn lấy lông vũ của lão tổ trong kho báu vật để làm gì?
Giọng nói kia lại vang lên, lúc này trong hư không xuất hiện ra một người đàn ông tầm 60 tuổi, y chính là Khổng Tước Thần Đế Khổng Tước Hữu Lâm.
– Ông nội!! Sao ông lại tới đây?
Khổng Tước Y Dao ngạc nhiên hỏi.
– Trả lời câu hỏi của ta trước, cháu muốn lấy lông vũ cửa lão tổ để làm gì?
Ông ta nói tiếp, biết không thể giấu được nên Khổng Tước Y Dao liền kể cho ông ta những gì đã xảy ra ở trong lớp.
CHAT
Một âm thanh vang lên, lão nhân gia kia vả thẳng mặt Khổng Tước Y Dao ngay khi vừa nghe xong câu chuyện của hắn.
– Sao ông lại đánh con!?
Khổng Tước Y Dao ngạc nhiên ôm mặt nói, hắn không hiểu tại sao ông nội luôn bênh vực hắn từ trước tới nay tự nhiên lại đánh hắn.
– Con quá ngu! Ngu xuẩn đến cái độ mà ta không đánh con thì không được. Con dễ dàng chấp nhận dùng mệnh thiên khế ước với một kẻ không rõ lai lịch, con nói xem ta đánh con liệu có sai?
Ông già kia nghiến răng nói, Khổng Tước Y Dao nhìn thấy khuôn mặt không mấy dễ chịu của ông nội, hắn liền ngậm miệng lại.
– Suốt chiều dài lịch sử của Thánh Cơ Thần Viện không có bất kì một kẻ nào có thể vào lớp Thiên Cơ thông qua việc đi cửa sau, KHÔNG MỘT KẺ NÀO con nghe rõ chưa? Bây giờ đây, xuất hiện một kẻ như vậy thì lẽ ra con nên cố kéo quan hệ hoặc là nên tránh xa. Đằng này, sự nông nổi của con đã tự chặn đường lui của mình.
Ông ta cay đắng nói.
– Con tự tin là mình sẽ thắng tên đó.
Thấy biểu hiện chán trường của ông nội, Khổng Tước Y Dao hùng hồn nói. Hắn tin là với sức mạnh từ chiếc lông vũ của lão tổ gia tộc, hắn có thể vô địch đồng cấp.
Thấy biểu hiện của cháu mình như vậy, Khổng Tước Hữu Lâm chỉ đành thở dài, ông ta bèn ra hiệu cho Tiểu Không đưa chiếc hộp cho Khổng Tước Y Dao.
-Bên trong là 3 chiếc lông vũ của lão tổ, phối hợp với Loạn Vũ Khổng Thiên thì có thể tạo ra uy lực không tưởng, cháu tự xử lý cho tốt. Sáng mai ta sẽ đến coi cháu quyết chiến.
Ông già kia nói xong liền biến mất.


Sáng hôm sau, tại đấu trường của Thánh Cơ Thần Viện, nhiều học viên đã có mặt từ sớm để có thể kiếm được vị trí đẹp xem trận tử chiến kia.
– Tứ Chiến Thần! Tứ Chiến Thần đến rồi!!
Một học viên phát hiện ra 4 người đi từ 4 cửa ở các phía khác nhau liền hô lên.
– Không ngờ chỉ là trận đấu của 2 tân viên mà lại kinh động tới bọn họ được.
Nhiều người lên tiếng bình phẩm.
4 người kia không hẹn mà cùng đi đến một khán đài, trong số đó có 3 nam và 1 nữ.
– Long Mã Siêu, Vệ Linh Ngọc, Phong Xa Diệt không ngờ các ngươi cũng tới đây hôm nay.
Một người thiếu niên tay cầm đại đao, nước da ngăm đen nhìn 3 người kia nói.
– Ngươi hỏi bọn ta mà không nhìn lại mình sao hả Càn Đao?
Một thiếu niên mặc y phục màu xanh, tay cầm trường thương lên tiếng. Gã chính là Long Mã Siêu nổi tiếng thiện chiến nhất Thần Viện.
– 900 năm ta học ở đây mặc dù có thấy qua nhiều tử chiến nhưng đều là học viên có tư chất thấp của các lớp dưới, tình cờ ở khóa cuối này lại được thấy 2 học viên của lớp Thiên Cơ tử chiến với nhau nên ta đến coi, có vấn đề gì sao?
Thiếu niên tay cầm đại đao kia nói.
– Ta cũng vậy, không biết hai ngươi thì sao?
Long Mã Siêu hướng ánh mắt về hai người kia, một thiếu nữ tay ôm đàn và một nam thiếu niên đeo xung quanh hông đầy những chiếc bình.
– Tình cơ năm nay ta biết được là có một học viên đặc biệt nên ta muốn đến coi thử xem thực lực của học viên kia ra sao.
Thiếu nữ tên Vệ Linh Ngọc nói.
– Thằng nhóc Khổng Tước Y Dao kia là hận nhân nhà Khổng Tước và cũng là kẻ thù không đội trời chung với Phong Xa gia tộc, ta đến để coi nó chết thì có vấn đề gì không?
Phong Xa Diệt trả lời, Long Mã Siêu cùng Càn Đao nghe xong liền hiểu ra.
– Hóa ra là hậu nhân của Khổng Tước gia tộc. À đúng rồi ! Vừa nãy cô nói là có một học viên đặc biệt. Không lẽ cô muốn nói tới thằng nhóc của Khổng Tước gia tộc kia?
Càn Đao hỏi Vệ Linh Ngọc.
– Không phải! Người mà ta muốn nói đến chính là đối thủ của Khổng Tước Y Dao kia.
Thiếu nữ kia nhẹ nhàng nói.
– Tên đó là ai? Đặc biệt ở chỗ nào?
Phong Xa Diệt liền hỏi.
– Một người không có họ, được duyệt thẳng vào lớp Thiên Cơ mà không cần phải thông qua khảo nghiệm tư chất, đã đủ đặc biệt?
Vệ Linh Ngọc nói.
– Có một kẻ như vậy!!!??
Không chỉ Phong Xa Diệt mà 2 ngươi kia cũng ngạc nhiên không kém, suốt thời gian bọn họ học ở đây chưa từng nghe nói có trường hợp nào như vậy.
– Cách đây 2 tháng có một đoàn xe do Tứ Nhãn Thần Sư làm thú kéo tiến vào trong Thần Viện, hẳn là có liên quan đến chuyện này.
Càn Đao liền nhớ ra việc hắn từng được nghe nói 2 tháng trước.
– Ta cũng được nghe nói về chuyện đó, nhưng chỉ suy nghĩ đơn giản là khách của các viện trưởng, không ngờ lại là một thế lực khổng lồ nào đó đưa con cháu đi học.
Long Mã Siêu trầm ngâm nói.
– Dùng thần thú vương giả làm vật kéo xe, thế lực này rốt cuộc là như thế nào?
Phong Xa Diệt thầm suy nghĩ trong đầu.
– Tên của kẻ kia là gì?
Càn Đao hỏi Vệ Linh Ngọc.
– Nam.
Vệ Linh Ngọc liền nói.
– Chuyện lần này xem chừng hay rồi đây, nếu mà tên Nam kia còn sống sau trận đấu này thì chắc chắn ta sẽ chiến với hắn một trận thử xem.
Long Mã Siêu bóp tay răng rắc nói, một kẻ đặc biệt như vậy khiến hắn nổi lên chiến ý mãnh liệt.
– Đến rồi! Đến rồi kìa!
Cuộc nói chuyện của 4 người liền bị cắt ngang bởi tiếng ồn của các học viên khác, lúc này ở dưới sân đấu đã xuất hiện hai người đang đứng đối diện nhau, chính là Nam và Khổng Tước Y Dao. Ngay khi nhìn thấy Nam thì nhiều học viên ngạc nhiên vì trong buổi khảo nghiệm tư chất Nam không hề có mặt.
– Thằng này ! Thằng này tao biết này, hôm trước nó hỏi tao là những người đến khảo nghiệm chia làm 2 đoàn làm gì.
Một tên học viên kinh ngạc túm vai người bên cạnh nói, ngay lập tức toàn trường liền vang lên một sự xôn xao.
– Hôm nay tao sẽ cho mày chết ở đây.
Khổng Tước Y Dao sau lưng vác một chiếc hộp chừng mắt về phía Nam gằn giọng. Ngay lúc này một vị Thần Tôn có vẻ là trọng tài liền đi ra sân.
– Ta là trọng tài của trận đấu này, chắc hai người các ngươi cũng đã biết luật khi sử dụng mệnh thiên khế ước nhưng ta vẫn sẽ nói lại cho rõ.
Được phép sử dụng thần khí.
Được phép sử dụng thần thú triệu hồi.
Được quyền giết chết đối thủ.
Kẻ thắng là kẻ khiến đối phương mất đi khả năng chiến đấu hoặc đơn giản hơn là hạ sát đối phương.
Tóm lại ngày hôm nay, hai người các người hãy tung ra hết tất cả những gì mình có đi. BẮT ĐẦU!!!
Vị Thần Tôn kia liền hô lên một tiếng rồi lăng không trên không trung.
– CHẾT ĐI!!
Khổng Tước Y Dao hô lên một tiếng rồi phi đến trước đấm thẳng vào mặt Nam.
OÀNH !!
Nam ngay lập tức liền dơ tay ra đỡ đòn tấn công kia, dư chấn khiến cho cậu bị đẩy lùi ra sau 4m nhưng thế tấn công của Khổng Tước Y Dao không vì thế mà dừng lại, hắn ngay lập tức tung ra nhiều đòn tấn công khác có đấm có đá thậm chí là các thần kĩ nhưng Nam vẫn có thể đỡ hoặc né tránh các đòn tấn công kia. Cục diện cứ như vậy kéo dài suốt 15p khiến cho khán giả cảm thấy chán nản.
– Khốn kiếp!
Trong sân đấu, Khổng Tước Y Dao điên tiết chửi thầm, hắn luôn giữ thế tấn công mãnh liệt và áp chế Nam một cách triệt để nhưng lại không thể nào gây thương tổn cho Nam. Nam ở bên kia cũng không khá hơn là bao, mồ hôi trên chán không ngừng chảy xuống, hơi thở của cậu cũng trở nặng nề hơn.
– Xem mày đỡ đòn này kiểu gì.
Thấy biểu hiện mệt mỏi của Nam, Khổng Tước Y Dao đẩy lùi cậu ra phía sau rồi phi không lên bầu trời. Lúc này đây, sau lưng của Khổng Tước Y Dao liền xảy ra dị biến, một đôi cánh bảy màu mọc ra sau lưng khiến cho áo của hắn rách toang.
– Khổng Tước Y Dao tính dùng thần kĩ Chí Tôn của gia tộc rồi.
Đám học viên nháo nhào khi thấy hắn chuẩn bị tung sát chiêu.
– Vốn dĩ xem trọng mày nên tao đã đem lông vũ của lão tổ tới đây, hóa ra mày cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.
Khuôn mặt của Khổng Tước Y Dao lộ rõ vẻ khinh thường, gã liền giơ tay lên trời, ngay lập tức hàng chục chiếc lông vũ từ cánh hắn tách ra chĩa thẳng về phía Nam.
– Lẽ ra là mày không nên chọc giận tao, nếu có kiếp sau thì tốt nhất là nên né tao ra thằng cặn bã, LOẠN VŨ KHỔNG THIÊN!!
Khổng Tước Y Dao hô lên, những chiếc lông vũ ngay lập tức phi thẳng đến chỗ Nam.
ẦM !!!
Một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi mù mịt khiến cho mọi người ở đây không thể nhìn rõ tình hình dưới sân nhưng ai cũng mặc định là trận đấu đã kết thúc rồi, biểu hiện mệt mỏi của Nam lúc trước là không khó để nhận ra khi cậu liên tục phải phòng thủ trước thế tấn công dữ dội của Khổng Tước Y Dao, bây giờ đây lại dính thêm một sát chiêu như này thì đúng là không thể chịu nổi.
– HAHahaha! HAHahaha!!
Tiếng cười vang vọng và thân thể đang lăng không trên không trung của Khổng Tước Y Dao kia như đang minh chứng cho sự thật ấy.
– Vậy là xong, xem ra hắn cũng không đặc biệt lắm.
Long Mã Siêu tặc lưỡi nói, y liền xoay người rời đi. Băng Liên ngồi ở cách đó một đoạn nhìn vào đám khói bụi kia, cô cũng có suy nghĩ như bao người khác là trận đấu đã kết thúc rồi.
– Đồ ngốc.
Cô cắn môi nói.
Khói bụi tan dần và …
– CÁI QUÁI GÌ KIA!!!???
Tiếng hô lên của nhiều học viên khi thấy cảnh tượng không tưởng ở trước mặt mình.
Nam vẫn sống, vẫn sống khỏe mạnh, toàn thân cậu đều hoàn toàn bình thường, điều khiến mọi người càng kinh ngạc chính là có một sinh vật kì dị đang đứng chắn trước mặt Nam, nó như một làn khói đen lơ lửng giữa không gian, cánh tay to đùng và bàn tay như những lưỡi liềm chụm lại.
Oán Hồn đã ra trận, cánh tay trái của nó hướng về phía của Khổng Tước Y Dao đang há hốc mồm kinh ngạc kia. Bàn tay như lưỡi lê chậm rãi mở ra và ở trong đó những chiếc lông vũ đã úa màu liền rơi xuống đất.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.