Chương 4: Lớp Thiên Cơ và mệnh thiên khế ước đầu tiên ( 2 )
Khổng Tước Y Dao liền kể cho Vương Ánh Liên nghe về chuyện đã xảy ra.
– Thế nào? Cô có cách giúp cho ta chứ?
Kể xong gã liền hỏi cô.
– Theo những gì ngài kể thì người tên Nam này vào được lớp Thiên Cơ không phải thông qua khảo nghiệm tư chất, xem chừng gia thế của hắn không hề tầm thường chút nào.
Vương Ánh Liên cảm thán nói.
– Hừ! Chỉ là một thằng dựa hơi gia đình…
Khổng Tước Y Dao hùng hồn nói nhưng sau đó hắn nhận ra là câu này của mình là đang tự vả mặt nên liền ngưng lại.
– Thực ra thì tôi có hai cách có thể giúp công tử, có điều hai cách này hơi 50-50 một chút.
Vương Ánh Liên nói.
– Là cách gì?
Khổng Tước Y Dao vội nói.
– Cách thứ nhất là thuê sát thủ để giải quyết tên kia, khả năng thành công là rất cao nhưng không gì có thể đảm bảo là với thế lực của Thánh Cơ Thần Viện sẽ không thể truy ra kẻ đứng sau việc hãm hại học viên của mình. Đến lúc đó thì gia tộc của ngài có chịu nổi lửa giận của Thánh Cơ Thần Viện hay không thì ta không dám đảm bảo.
Vương Ánh Liên trả lời.
– Vậy còn cách thứ 2 ?
Hắn hỏi tiếp.
– Cách thứ 2 này thì an toàn hơn nhiều nhưng chỉ có một vấn đề, mà vấn đề này thì ngài chính là mấu chốt.
– Nói đi.
Khổng Tước Y Dao phất tay.
– Rất đơn giản, ngài chỉ việc khiêu chiến với tên kia, nếu như thực lực của ngài vượt trội thì ngài hoàn toàn có vũ nhục hắn còn nếu ngài…
– Cô muốn nói là ta sẽ thua thằng vặt kia?
Khổng Tước Y Dao nhăn mặt.
– Tôi chỉ nói về trường hợp xấu nhất mà thôi.
Vương Ánh Liên nói.
– Ta mà thua tên đó?? Chuyện hoang đường.
Khổng Tước Y Dao bóp tay nói.
– Đó là quyền quyết định của ngài, tôi chỉ là người chỉ cách.
Vương Ánh Liên hờ hững nói.
– Nếu tên đó không dám tiếp nhận khiêu chiến thì sao?
Hắn hỏi.
– Nếu như vậy thì ngài đã kẻ chiến thắng rồi, nếu ngài khiếu chiến hắn ở chỗ đông người và tên kia không dám tiếp nhận lời khiêu chiến thì việc hắn có thể sống ổn định hay không thì đã là một vấn đề khó rồi.
Vương Ánh Liên trả lời.
– Nói hay lắm, nhục nhã tên kia cũng không phải là việc tê, dù sao cũng cảm ơn cô đã giúp ta việc này, đây là phần thưởng.
Dứt lời Khổng Tước Y Dao liền ném một hộp ra bàn. Vương Ánh Liên liền cầm lấy chiếc hộp và mở nó ra, ở bên trong là 2 viên bảy màu nhìn vô cùng đẹp.
– Khổng Tước Y Dao ngài đây đúng là hào phóng, Thất Tính Dạ ngọc này ta sẽ cất giữ cẩn thận.
Xoa xoa hộp ngọc ở trong tay, Vương Ánh Liên vui mừng nói.
– Bây giờ ta có việc phải đi, lúc nào rảnh thì ta sẽ quay lại đây chơi tiếp. Hi vọng lúc đó đích thân cô sẽ tiếp đón ta.
Khổng Tước Y Dao lấy tay bóp vào bộ ngực của Vương Ánh Liên cười nói 1 câu rồi rời đi.
Sáng hôm sau, lớp Thiên Cơ tất cả đều có mặt, buổi học bắt đầu bằng việc giải thích các loại hệ và các loại thần dược.
– Ở Căn Nguyên đại thế giới này có nhiều loại thần dược, mỗi loại thần dược đều có thể dùng để bào chế thần đan khác nhau. Trong đó chia ra làm 4 công dụng khác nhau là.
Bổ trợ tu vi.
Cường kích cơ thể.
Độc dược.
Chữa thương.
Trong đó thì bổ trợ tu vi là loại được dùng nhiều nhất.
– Thưa thầy là bổ trợ tu vi khác với cường kích cơ thể ở điểm nào?
Võ Chiến Phi đứng lên hỏi.
– Bổ trợ tu vi nó sẽ ảnh hưởng tới cấp độ của em một cách vĩnh viễn, còn cường kích cơ thể nó sẽ chỉ ảnh hưởng tạm thời. Thầy sẽ lấy hai loại thần đan này ra để làm ví dụ.
Giao Mãnh Cơ vừa nói tay vừa lấy từ trong không gian ra 2 viên thuốc một màu xanh và một màu đỏ.
– Đây là Vương Linh đan và Cuồng Bạo đan, Vương Linh đan là dành cho người ở cấp bậc Thần Tướng muốn trùng kích Thần Vương thì sẽ xài, nó sẽ giúp cho cơ thể của người này có 3 thành có thể trùng kích Thần Vương thành công, còn nếu Thần Vương vừa mới tấn cấp thì cũng có thể xài để củng cố cảnh giới. Còn viên Cuồng Bạo đan này thì sẽ giúp cho cơ thể kích phát đột phá giới hạn trong giây lát nhằm tăng cao sức chiến đấu.
RENG RENG!!!!
Âm thanh từ chiếc chuông vang lên.
– Được rồi, buổi học đến đây là kết thúc, buổi chiều nhà trường không có lịch gì nên các em sẽ được nghỉ. Tốt nhất là nên ở trong phòng và học, 4 tháng nữa nhà trường sẽ tổ chức khảo hạch kiểm tra năng lực chiến đấu của các em. Thầy hi vọng là thành tích lớp chúng ta sẽ đạt kết quả tốt, mời các em nghỉ.
Dứt lời Giao Mãnh Cơ liền đi ra khỏi lớp, đúng lúc này thì Khổng Tước Y Dao liền đi đến chỗ Nam.
– Cậu lại muốn làm gì đây? Chuyện hôm qua dù sao cũng nên bỏ qua đi thôi.
Chiến Phi thấy Y Dao lại có vẻ tìm Nam để gây sự, cậu liền đứng chặn trước mặt Y Dao.
– Không phải việc của mày, tránh ra. Còn mày nữa Nam, bám cả váy đàn bà lẫn đàn ông không thấy nhục sao?
Khổng Tước Y Dao liền khích Nam.
– Cậu lại muốn gì đây?
Nam hỏi lại.
– Chiến một trận đi, chuyện này cũng nên xong thôi, ai thắng ai thua thì cũng nên kết thúc chuyện này, nếu như mày sợ mà không dám chiến ấy thì thôi tao cũng không muốn chấp nhặt với mấy thằng như vậy, chỉ hi vọng là sau này mày sống biết nhìn đời một chút.
Vừa nói hắn vừa nhìn biểu hiện của Nam nhưng lại chả đọc được tí suy nghĩ nào từ khuôn mặt kia. Chiến Phi định lên tiếng thì Nam liền nói.
– Cũng nên kết thúc đi thôi, cậu vừa nói là muốn chiến?
Nam hỏi lại.
– Đúng vậy, ý của mày thế nào? Có dám không?
Khổng Tước Y Dao cười khẩy khinh thường nói.
– Nếu thực sự muốn chiến thì sẽ phải dùng hết sức lực, đến lúc ấy nhỡ một trong hai chết hoặc thương nặng thì sẽ rắc rối lắm.
Nam phân vân nói.
– Thực lực không có thì chết cũng không thể trách ai được, nếu như mày ngại vụ chết hay bị thương thì có thể nhờ cả lớp làm chứng là hai bên đều đồng ý và nếu xảy ra hậu quả thì sẽ không bắt bên kia phải chịu trách nhiệm.
Khổng Tước Y Dao hùng hồn nói.
– Ồ!! Ý kiến rất hay nhưng tôi có ý này hay hơn.
Nam vừa cười vừa nói.
– Ý gì?
Khổng Tước Y Dao hỏi.
– Dùng mệnh thiên khế ước để đảm bảo, đến lúc đó thì ai chết cũng sẽ không gặp vấn đề gì, dù sao nếu cậu cũng tính khô máu thì hẳn mệnh thiên khế ước cũng không có vấn đề gì đâu chứ, đúng không?
Nam vừa nói 4 từ kia xong thì nhiều người trong lớp liền cau mày lại.
– Mệnh thiên khế ước là gì vậy?
Thấy biểu hiện của nhiều người trong lớp như vậy, Chiến Phi liền hỏi cô bạn tóc hồng kia.
– Cậu là người từ tiểu thế giới phi thăng lên đây nên chắc không biết 4 từ này. Mệnh thiên khế ước là điều luật được sử dụng trong các Thần Viện để giải quyết các mâu thuẫn không thể giải quyết bởi lời nói bằng biện pháp bạo lực, hai người sử dụng mệnh thiên khế ước sẽ cùng điểm chỉ vào một tờ giấy do viện trưởng đưa và sẽ tử chiến trước mặt học viên trong trường, kẻ thắng sẽ sở hữu tất cả của kẻ thua.
Đào Yến Nhu liền nói với cậu.
– Vậy như thế nào thì mới được tính là thắng?
Chiến Phi hỏi tiếp.
– Một trong hai người mất khả năng chiến đấu hoặc đơn giản là… chỉ còn 1 kẻ sống sót.
Nghe Đào Yến Nhu nói vậy thì Chiến Phi liền cảm thấy việc này nghiêm trọng hơn những gì cậu nghĩ.
– Nam!! Chuyện này không phải đơn giản đâu. Mau nghĩ lại đi.
Cậu nói với Nam.
– Với tôi thì sao cũng được nhưng mà cậu bạn Khổng Tước đây đã muốn vậy thì đành chiều ý cậu đấy thôi, thế nào nếu cậu đã muốn chiến như vậy thì chúng ta đến phòng viện trưởng lập mệnh thiên khế ước còn nếu không thì dừng lại tại đây.
Nam nhún vai nói với Khổng Tước Y Dao đang cau mày đứng kia, hắn chưa trả lời cậu.
– Sao vậy? Không muốn lập sao? Vậy thì chấp dứt ở đây thôi, tôi có việc phải về trước bye.
Nam liền đứng dậy đi ra ngoài cửa lớp.
– Có gì mà không dám chứ, tao với mày cũng lên phòng viện trưởng.
Khổng Tước Y Dao nghiến răng nói, vốn dĩ hắn chỉ muốn xử Nam một cách nhanh gọn nhưng nếu đã dùng đến mệnh thiên khế ước thì chắc chắn sẽ đến tai viện trưởng, đến lúc đó thì sẽ xảy ra nhiều vấn đề khác.
– Vậy là hai cậu muốn sử dụng mệnh thiên khế ước.
Lúc này ở trong phòng, một viện trưởng nói với hai người.
– Đúng vậy, mong ngài thành toàn.
Nam chắp tay nói.
– Được rồi vậy thì hai cậu hãy điểm chỉ vào tờ giấy này.
Vừa nói ông ta vừa đưa ra một tờ giấy màu đen và một hộp mực màu đỏ ra trước mặt hai người. Nam lấy ngón cái của mình ấn vào hộp mực rồi điểm chỉ vào một góc của tờ giấy.
– Mời.
Cậu đưa tờ giấy cho Khổng Tước Y Dao, hắn ngay lập tức cũng điểm chỉ vào tờ giấy.
– Thế là được rồi, ba ngày sau sẽ diễn ra tử chiến ở khu đấu trường của Thần Viện, chúc kẻ mạnh hơn sẽ dành chiến thắng.
Ông ta liền thu tờ giấy lại rồi ra hiệu cho cả hai rời đi. Ngay khi cả hai vừa đóng cửa lại thì mấy viện trưởng kia liền hướng ánh mắt về phía một tấm gương.
– Chủ nhân nghĩ sao về trận chiến này.
Một viện trưởng lên tiếng.
– Hừ!! Khổng Tước Đại Ma là một kẻ tạm ổn nhưng con cháu của hắn đúng là lũ ăn đất thay cơm. Căn Nguyên đại thế giới có đến trăm tỷ người mà hậu nhân bọn chúng vẫn dây phải con của vị kia được.
Còn tiếp