Chiều hôm đó, nhiều học viên đã vào lớp có tên mình, lớp Thiên Cơ cũng có 19 học viên vào lớp. Đúng lúc này thì có một bóng người đi vào trong lớp, không thể nhìn rõ khuôn mặt của người này vì nó đã được quấn vải một cách kín mít và trên người còn mặc một cái áo choàng chùm xung quanh.
– Xin chào các em, tôi là Giao Mãnh Cơ và là giáo viên chủ nhiệm của lớp này, hi vọng là trong 100 năm các em học ở đây thì chúng ta có thể giúp đỡ nhau hết sức.
Giọng nói ồm ồm phát ra từ người kia khiến cả lớp nhận ra đây là một người đàn ông.
– Có thể một số em chưa biết là Thánh cơ Thần Viện chúng ta được chia làm 10 khóa học khác nhau và những người mang tư chất đỉnh cấp như các em thì sẽ học ở các lớp Thiên Cơ theo thứ tự từ dưới lên trên như sau:
– Thiên Cơ nhất cấp
– Thiên Cơ nhị cấp
– Thiên Cơ tam cấp
– Thiên Cơ tứ cấp
– Thiên Cơ ngũ cấp
– Thiên Cơ lục cấp
– Thiên Cơ thất cấp
– Thiên Cơ bát cấp
– Thiên Cơ cửu cấp
Và cuối cùng đó chính là Thiên Cơ thập cấp, ngay khi học xong khóa này thì các em đã chính thức tốt nghiệp ở Thánh Cơ Thần Viện.
Giao Mãnh Cơ giải thích một lượt.
– Còn vấn đề nào các em muốn hỏi không?
Ông ta hỏi tiếp.
– Xin hỏi là thầy Giao Mãnh Cơ đây là cấp bậc gì?
Một tên học viên đứng lên phe phẩy cái quạt lông màu trắng như kiểu công tử bột hỏi Giao Mãnh Cơ, gã là Khổng Tước Y Dao là tiểu bối của Khổng Tước gia tộc.
– Tôi là Thần Tôn đại viên mãn. Em có vấn đề cần hỏi nữa không?
Giao Mãnh Cơ nói.
Nghe thấy Giao Mãnh Cơ nói bản thân là Thần Tôn nhiều người trong lớp đột nhiên nhíu mày, còn Khổng Tước Y Dao thì cười khẩy, hắn lấy cái quạt lông của mình chỉ thẳng mặt Giao Mãnh Cơ nói.
– Chỉ có một vấn đề nhỏ ở đây là tôi thấy thầy không đủ tư cách để dậy chúng tôi. Ở đây ai cũng là tuyệt đỉnh thiên tài thành tựu tương lai thấp nhất cũng là Thần Hoàng, thậm chí có 3 người ngồi kia chắc chắn sẽ trở thành Thần Đế. Một Thần Tôn như thầy mà đòi dậy chúng tôi thì không phải là bùn đất bôi ngọc son rồi sao.
Khổng Tước Y Dao vừa dứt lời thì trong lớp cũng bắt đầu xôn xao.
– Em là hậu nhân của nhà nào?
Giao Mãnh Cơ nghe vậy cũng không bầy tỏ cảm xúc gì, ông ta chỉ hỏi lại.
– Khổng Tước Y Dao của Khổng Tước gia tộc, cháu trai duy nhất của Khổng Tước Thần Đế.
Khổng Tước Y Dao kiêu ngạo nói, Khổng Tước gia tộc của hắn có thể nói là đại gia tộc của Minh Triều thần quốc, Minh Triều Thần Đế chính là bằng hữu của ông nội hắn là Khổng Tước Thần Đế, nên có thể nói là Minh Triều thần quốc có đến hai Thần Đế tọa trấn, thực lực không thể coi thường.
– Hóa ra là hậu nhân của Khổng Tước Thần Đế, xem chừng hậu nhân của ngài ấy vẫn còn ấu trĩ quá.
Giao Mãnh Cơ tiếc rẻ nói.
– Thầy nói cái … Hự !!!!
Khổng Tước Y Dao đang định nói gì đó thì bị một cánh tay túm cổ nhấc lên, hóa ra là người ra tay là Giao Mãnh Cơ. Hành động quá nhanh của ông ta khiến cho tất cả những người ở đây đều không kịp phản ứng và nhất là tên Y Dao kia, hắn không thể làm được gì ngoài việc giẫy giụa vô ích.
– Nói rất hay, nói rất đúng, nhưng chỉ có một điểm sạn ở đây là thành tựu Thần Hoàng Thần Đế mà em nói nó chỉ xảy ra trong tương lai mà thôi và cũng chẳng có gì đảm bảo là tương lai đó sẽ đến cả…
Giao Mãnh Cơ ngưng một chút rồi nói tiếp.
– Nếu như em hay bất cứ ai chết ở đây hôm nay hoặc sau này, vậy thì cái thành tựu mà em nói nó sẽ chẳng xảy ra đâu. Trước khi em tiến vào Thần Hoàng hay Thần Đế thì em cũng chỉ là một thằng nhóc còn phải học rất nhiều điều trong mắt tôi.
Dứt lời ông ta thả Khổng Tước Y Dao ngã xuống đất rồi quay trở lại bàn chủ nhiệm của mình.
– Nếu như các em không muốn một Thần Tôn dậy mình, vậy thì đơn giản thôi. Các em hãy vượt qua tôi trước đi đã, còn ai có ý kiến gì nữa không?
Ông ta hỏi nhưng không đáp lại ông ta chỉ là sự im lặng, hiển nhiên là không có ai còn ý kiến.
– Xin phép thầy cho em vào lớp.
Ở bên ngoài một âm thanh vang lên, người lên tiếng là Nam. Cậu đã đến từ lúc nãy nhưng thấy có một số chuyện xảy ra nên cậu quyết định đứng ngoài để xem cuộc vui. Ngay khi Nam bước vào lớp thì âm thanh bàn tán lại vang lên, nhiều người ở đây nhận ra là Nam chính là kẻ không cần thông qua khảo nghiệm tư chất và tiến thẳng vào trong lớp này.
– Em chắc là Nam đúng không ?
Giao Mãnh Cơ hỏi.
– Đúng vậy.
Nam trả lời.
– Viện trưởng đã nói về trường hợp của em, từ nay em sẽ là học viên của lớp này, ừm chỗ ngồi của em sẽ là phía sau bạn kia.
Giai Mãnh Cơ chỉ tay về phía của cô gái tóc trắng kia.
– Được rồi, vậy là lớp chúng ta đã tập trung đông đủ và bắt đầu từ sáng sớm ngày mai lớp chúng ta sẽ bắt đầu học, các em hãy tự làm quen với nhau trước đi.
Giao Mãnh Cơ vừa dứt lời thì ông ta liền biến mất. Nam thấy vậy liền thong thả đi xuống chỗ ngồi của mình và không biết là vô tình hay cố ý cậu đã bước qua đầu của Khổng Tước Y Dao đang ngồi vật ra đất kia.
– MÀY LÀM CÁI Đ*O GÌ VẬY!??
Bị hành động của Nam làm cho bất ngờ tên kia liền gào lên.
– Cậu chắn đường đi của tôi nên tôi phải bước qua mà thôi. Có gì sai sao?
Nam vô cảm nói.
– TAO GIẾT MÀY!! THẰNG CHÓ.
Khổng Tước Y Dao điên rồi, bị một tên Thần Tôn xách cổ đã là điều hắn không thể chấp nổi kể từ lúc sinh ra cho tới nay. Bây giờ lại bị một tên khác bước qua đầu, nhục nhã như vậy làm sao hắn có thể nhịn xuống được. Ngay lập tức, cái quạt lông trên tay lập tức vỗ mạnh xuống người Nam.
Tách Tách.
Cứ ngỡ là cái quạt lông kia sẽ vụt thẳng mặt Nam nhưng nó lại bị chặn lại bởi một tường băng nhỏ.
– Cô !!
Khổng Tước Y Dao ngạc nhiên khi thấy một mĩ nhân tóc trắng lại tạo một bước tường băng kia chặn đòn tấn công của hắn.
– Mĩ nhân! Cô cũng muốn xen vào chuyện này sao?
Khổng Tước Y Dao bình tĩnh nói, hắn có cảm giác người con gái này không đơn giản nên không dám có hành động lỗ mãn.
– Các ngươi muốn đánh nhau ta không cản, nhưng cút ra ngoài kia mà đánh.
Cô gái tóc trắng nói, ánh mắt băng lãnh của nàng như có tính áp chế khiên cho tên kia không dám mở miệng phản đối.
– Mọi người bình tĩnh! bình tĩnh chút đi. Dù sao chúng ta cũng sẽ học chung với nhau lâu dài nên dĩ hòa vi quý một chút.
Một học viên khác lên tiếng, là học viên duy nhất được duyệt vào lớp Thiên Cơ trong số đoàn người vô danh.
– Đúng vậy, dù sao cũng còn phải gắn bó lâu dài, bình ổn chút đi.
Một cô gái tóc hồng cũng đồng ý với lời nói của người kia. Thấy tình thế chuyển biến như vậy, Khổng Tước Y Dao biết là bản thân không thể làm tới được nữa.
– Mày hên lắm thằng chó! Bám váy người khác giỏi lắm.
Hắn chỉ đành sỉ nhục Nam một câu rồi bước ra ngoài, tự nhủ với bản thân là chuyện này vẫn chưa kết thúc.
– Không cần cảm ơn.
Cô gái tóc trắng kia nói với Nam nhưng những gì cô nhận lại chỉ là khuôn mặt cười nhẹ của cậu. Tên Khổng Tước Y Dao muốn đánh cậu, đùa sao? Oán Hồn trong người Nam luôn ở trạng thái sẵn sàng nên nếu có kẻ muốn gây hại đến cậu thì nó sẽ ngay lực tức tiến hành phòng thủ và công kích trả ngược lại ngay. Nói không ngoa thì kẻ được cô gái kia cứu vừa rồi là Khổng Tước Y Dao chứ không phải là Nam.
– Được rồi mọi người, dù sao thì chúng ta cũng nên giới thiệu bản thân với nhau trước đi để sau này dễ xưng hô, Võ Chiến Phi là tên của tôi sau rất mong được mọi người giúp đỡ.
Nam học viên ở đoàn người vô danh kia lên tiếng, đúng lúc này thì người con gái tóc hồng kia liền đứng trước mặt cậu giơ tay ra nói.
– Đào Yến Nhu, mong cậu chiếu cố.
Vừa nói cô vừa mỉm cười với Chiến Phi.
– Rất mong được giúp đỡ.
Chiến Phi bắt tay với cô rồi nói lại.
Ngay sau đó là một màn giới thiệu của những người khác trong lớp.
– Phi Linh Ngọc rất mong được đồng hành cùng mọi người.
– Tửu Tứ mong được giúp đỡ.
– Diệp Lục Thu mong được mọi người chiếu cố.
Cứ như vậy một màn giới thiệu cho đến khi chỉ còn 4 người cuối cùng.
– Mạc Dung
Cô gái tóc xanh kia hờ hững nói, Mạc Dung là đệ nhất thiên tài của Mạc gia tộc và cô nàng vào đây vì muốn chứng minh thực lực của mình khi có thể so tài được với những thiên tài phương bắc khác, việc kết bạn với cô mà nói là không cần thiết.
– Thiên Vũ, rất mong chờ khi được học cùng với mọi người.
Thiếu niên anh tuấn nở nụ cười nhẹ nói, mặc dù cậu mang tư chất Căn Nguyên Linh Chủ vốn là có thể kiêu ngạo nhưng sau khi nghe những gì Giao Mãnh Cơ nói thì Thiên Vũ đã nhận ra một điều là trước khi thực lực của cậu đại thành thì cậu không được phép hành động thiếu suy nghĩ, Mạc Dung cũng chỉ ngang với cậu nhưng cô ấy có đặc quyền để kiêu ngạo vì gia tộc đằng sau của cô là một con quái vật còn cậu chỉ có một vị Thần Hoàng sau lưng nên mọi hành động của mình cậu đều suy nghĩ thận trọng. Hành động ôn hòa của Thiên Vũ chiếm được rất nhiều tình cảm của mọi người trong số đó thì phần lớn là nữ nhân.
– Băng Liên.
Câu từ lạnh lùng của cô gái tóc trắng kia khiến mọi người đều có chung cảm giác cô với Mạc Dung là người khó gần.
– Nam, ừm hi vọng được mọi người chiếu cố.
Nam cảm thấy có chút buồn cười vì cái suy nghĩ giới thiệu bản thân và bằng vai phải lứa với những người ở trong lớp này, nếu theo đúng luật của Thánh Cơ Thần Viện thì cậu đang là “khai” khống tuổi của mình, luật chỉ cho phép người dưới 10 ngàn tuổi vào học nhưng nếu tính chỉ riêng thời gian ở ngoại giới thì cậu đã sống qua 2 vạn năm rồi, còn nếu tính cả ở trong kết giới kia thì cậu đã là tuổi của trưởng lão trong một số gia tộc nhỏ rồi. Xem ra việc kiểm soát Oán Hồn khiến cậu mất quá nhiều thời gian, nhưng mãi đến sau này khi Nam đi đến cấp bậc kia thì cậu mới nhận ra là năm đó ngoài cậu ra thì sinh vật này sẽ chẳng nhận ai làm chủ cho dù có là kẻ kia.
Trở lại với hiện tại thì sau khi màn giới thiệu kết thúc thì cả lớp cũng đã giải tán hoàn toàn, nhiều người thì mới gặp như đã thân liền rủ nhau đi chơi đây đó như Phi Chiến và Yến Nhu, số còn lại thì đa phần đều đi nơi khác còn không thì về phòng của mình. Lúc này ở ngoài Thần Viện trong một tòa tháp đôi có khắc bảng hiệu là Song Yến Lâu, ở trong căn phòng được trang trí tinh tế và tỏa khói hồng. Có hai người một nam một nữ đều đang trn trung làm trò kia, không khó để nhận ra người nam nhân kia chính là Khổng Tước Y Dao.
– Ưm… Ưm…ưm ưm C Công tử nhẹ nhẹ chút … được không…ưm… tiểu nữ hết chịu… nổi rồi… ưm.
Một mĩ phụ tầm 20 tuổi đang bị tên kia nằm lên trên nhấp một cách điên cuồng không ngừng van xin.
– Im đi! Bổn thiếu gia hôm nay phải chơi nát cái l* của ngươi để xả giận.
Khổng Tước Y Dao như gầm lên, hắn liên tục thúc con c-c của mình vào l-n người mĩ phụ kia, vừa thúc hắn vừa hít sâu cái mê hương màu hồng ở trong phòng.
– Ưm … xin… xin người đấy công tử… đã 4 tiếng trôi … qua rồi… ưm… đổi người đi…
Vị mĩ phụ kia không ngừng van xin, Khổng công tử này vừa lúc nãy không nói không giằng vừa vào nơi này liền bế phốc nàng lên đưa vào phòng quần nhau suốt 4 tiếng, vị công tử này hùng hục liên tục khiến cơ thể của cô như muốn giã ra.
– CON ĐI*M NHƯ MÀY CŨNG CHỐNG LẠI TAO LÀ SAO? LÀ SAO HẢ????
Khổng Tước Y Dao gầm lên, hắn bóp cổ cô gái rồi điên cuồng đ*t hơn.
– Ọc!! … tiểu nữ… không dám… tiểu nữ không… ọc ọc!!
Mĩ phụ kia vừa khóc lóc vừa cố giẫy giụa đẩy cánh tay đang bóp cổ mình nhưng chênh lệch cấp độ quá lớn khiến mọi cố gắng của cô là vô ích. Khổng Tước Y Dao vẫn điên cuồng bóp cổ và đ*t, hắn không thèm để ý đến lời cầu xin của cô gái kia.
Xin ngài… Xin ngài… Xin…Rắc!!
Vị mĩ phụ kia liền ngừng giẫy giụa nhưng tên kia vẫn không ngừng nhấp vào l*n cô, mãi một lúc sau thì hắn liền thở mạnh rồi bắn liên tục vào trong.
– Khốn kiếp, mới vậy mà đã chết.
Khổng Tước Y Dao sau giây phút điên cuồng thì đã bình tĩnh lại, hắn nhìn vào cái xác khỏa thân kia, ánh mắt của cô gái kia không nhắm mà mở to, cái cổ thì tím ngắt và vẹo sang một bên.
– Vào đây dọn đi.
Hắn khoác tạm chiếc áo choàng lên người rồi gọi, ngay lúc này từ bên ngoài có một người đàn bà bước vào.
– Khổng Tước thiếu gia hôm nay gặp chuyện gì tức giận vậy? Chơi chết một người của chỗ chúng tôi luôn. Haizz
Người đàn bà kia ra vẻ tiếc hận nói, sau đó liền búng tay một cái, ngay lập tức có hai tên đại hãn xuất hiện.
– Đem vứt đi, nhớ rắc Cốt Tán cho sạch.
Người bà này chỉ tay vào cái xác kia, ngay sau đó hai tên kia liền vác cái xác kia đi ra ngoài.
– Mĩ nữ này là trong Song Yến Lâu là hạng Đại Yên, Khổng Tước công tử chơi xong giết thế này có chút khó cho ta à nha.
Người đàn bà kia thò tay vào trong áo của Khổng Tước Y Dao xoa xoa ngực của hắn nũng nịu nói.
– Bà là ai? Nếu như là muốn tiền đền bù thì cứ nói giá ra đi.
Khổng Tước Y Dao thản nhiên nói, với một kẻ thuộc thế lực Thần Đế như hắn thì chút tiền đền bù cho hạng gái điếm này chỉ là rác.
– Trước khi nói đến chuyện giá cả thì công tử hãy kể cho ta nghe xem là công tử đã gặp chuyện gì đã, đường đường là một trong 20 kẻ tiến vào lớp Thiên Cơ của Thánh Cơ Thần Viện ở khóa này mà lúc vào đây giải tỏa đến chết mạng một người thì việc ngài phải chịu đựng hẳn là không đơn giản. Vương Ánh Liên là cái tên mọi người hay gọi ta, ngài cứ gọi là vú Vương là được rồi.
Người mĩ phụ kia chớp chớp ánh mắt nhìn hắn nói, bộ ngực nửa kín nửa hở như đang muốn câu dẫn tất cả nam nhân.
– Vẫn nghe nói là Song Yến Lâu ở gần Thánh Cơ Thần Viện biết thỏa mãn khách hàng và thông tin nhanh nhậy, đúng là chăm nghe không bằng một thấy.
Khổng Tước Y Dao cũng không quá bất ngờ khi thấy biểu hiện của Vương Ánh Liên, lúc hắn ở Minh Triều thần quốc ăn chơi ở các nơi dạng như vậy cũng nghe nói đến Song Yến Lâu ở gần Thánh Cơ Thần Viện.
– Làm nghề của bọn tôi thì muốn tồn tại cũng phải linh động một chút nên nếu công tử muốn kể chuyện thì tôi sẵn sàng nghe.
Vương Ánh Liên vừa nói bàn tay vừa di chuyển xuống vị trí thấp hơn trên người của Khổng Tước Y Dao.
– Bỏ tay ra đi, ta sẽ kể cho cô nghe. Nếu như cô nghĩ được cách giải quyết cho ta thì sẽ được thưởng xứng đáng.