Sáng hôm sau Nam vẫn đến lớp như mọi khi nhưng hôm nay có nhiều ánh mắt không được mấy thiện cảm nhìn cậu.
– Cậu còn dám đến! Sự việc hôm qua cậu cõng mĩ nhân kia về kí tục bị đồn khắp trường rồi. Sáng nay, cùng phòng với tôi còn có mấy thằng cay cú chửi thề cậu.
Võ Chiến Phi thấy Nam vẫn thản nhiên đến lớp như vậy cũng quá ghê đi.
- Nhan sắc của cô ấy được nhiều người thích đến vậy sao?
Nghe Võ Chiến Phi nói vậy Nam liền hỏi lại.
– Chứ còn gì nữa! Không lẽ cậu không thấy cô ấy đẹp?
Chiến Phi ngớ người trước câu hỏi của Nam.
– Căm ghét tôi đến như vậy sao không thách đấu thẳng đi?
Không biết là vô tình hay cố ý nhưng Nam nói câu này đủ để cho người trong lớp và những học viên đứng ở ngoài kia nghe thấy. Nhưng trái với những gì mà người ta nghĩ là sẽ có vài kẻ quá khích nhịn không được mà lao vào thách đấu với cậu thì đám người ngoài kia lại im lặng, một lúc sau thì đám đó liền cắn răng rời đi.
– Xem ra Khổng Tước Y Dao quá không may khi là nạn nhân của cậu.
Những lời này phát ra từ Thiên Vũ, cậu ta vào trong lớp và nghe được cuộc nói chuyện giữa Nam và Chiến Phi.
– Ý cậu là sao!?
Chiến Phi có chút bất ngờ khi thấy Thiên Vũ lại chủ động xen vào cuộc đối thoại này. Nhưng Thiên Vũ chả hề đáp lại mà quay lưng bỏ đi.
– Lời vừa rồi của cậu ta là sao?
Chiến Phi quay qua Nam rồi hỏi nhưng cậu không đáp lại. Một lúc sau thì Băng Liên và Thiên Như đều đến, Thiên Như liền lao đến chỗ Nam nói nhảm về bữa ăn tối qua còn Băng Liên thì mỉm cười nhẹ với cậu. Thấy cảnh này thì nhiều học viên nam trong lớp cảm thấy ngứa tay nhưng vụ Khổng Tước Y Dao vẫn còn đấy nên vẫn nhịn xuống được.
Buổi họp cứ như vậy mà diễn ra và kết thúc như mọi khi, không có gì đặc biệt xảy ra cho đến 1 tuần sau Giao Mãnh Cơ liền đem vào lớp một chiếc hộp gỗ khá dài.
– Hôm nay thầy sẽ dậy các em về thần khí . Về các cấp bậc của thần khí thì có nhiều em ở đây đã biết nhưng có nhiều em vẫn chưa biết nên thầy sẽ nói rõ.
Cấp bậc thần khí là gồm có:
- Bán bộ
- Chuẩn binh
- Địa tượng
- Thiên hoàng
- Ma chủ
- Chí tôn
Đây là các cấp bậc thần khí của thần giới.
Giao Mãnh Cơ vừa nói, tay vừa mở chiếc hộp gỗ kia và lấy từ trong đó ra một thanh trường thương có 3 mũi thương nhọn hoắt và được rèn một cách khá tinh xảo. Vừa cầm thanh trường thương này lên xong thì Giao Mãnh Cơ liền nói.
– Đây là thần khí của thầy, nó được gọi là Tam Diệt Phá Thương và là một thần khí cấp bậc Địa tượng. Thầy muốn mời một bạn lên đây dùng thần khí này tấn công thầy. Em lên đi.
Giao Mãnh Cơ vừa nói tay vừa chỉ vào một học viên nam. Học viên nam đó liền đi lên bục giảng cầm lấy thanh trường thương kia.
– Không có vấn đề chứ thầy?
Cậu học viên kia hỏi.
– Em cứ thoải mái, dùng hết sức của mình cũng được. Nếu tôi có chết hay bị thương thì em cũng không phải chịu trách nhiệm đâu.
Giao Mãnh Cơ cười nói. Học viên kia nghe vậy thì cũng thả lỏng tâm lý rồi dơ trường thương hướng về phía thầy giáo.
– Em ra tay đây. A A A aa!!!!
Học viên kia hét lên tiếng rồi đâm thẳng vào Giao Mãnh Cơ, cứ tưởng là ngọn thương sẽ đâm trúng người đàn ông này nhưng ngay khi chỉ còn cách người Giao Mãnh Cơ một gang bàn tay thì mũi thương kia liền lệch sang một bên khiến cho đòn tấn công kia là vô nghĩa.
– Em cứ tiếp tục đi.
Giao Mãnh Cơ ra hiệu cho người học viên kia tiếp tục.
– Haaa!!!
Người học viên kia tiếp tục dùng trường thương đâm nhưng kết quả vẫn như cũ, mũi thương cứ cách mục tiêu một khoảng ngắn là lại chệch.
– Được rồi! Em dừng lại đi.
Giao Mãnh Cơ bảo học viên kia dừng lại rồi bắt đầu nói.
– Như các em đã thấy thì em học viên này đã dùng Tam Diệt Phá Thương và tấn công liên tục vào thầy nhưng không một đòn tấn công nào có thể chạm vào. Giải thích cho việc này là do thầy chính là chủ nhân của Tam Diệt Phá Thương, nếu thần khí đã có chủ mà bị một kẻ khác dùng chính nó để tấn công chủ nhân của mình thì nó sẽ tự động làm rối loạn đòn tấn công đó.
Giao Mãnh Cơ vừa nói tay vừa dơ ra, ngay lập tức Tam Diệt Phá Thương liền bật khỏi tay của nam học viên kia rồi trở về tay của ông ta.
– Thần khí cấp bậc càng cao thì nhận chủ càng khó nhưng nếu các em có thể khiến cho thần khí nhận các em làm chủ thì thần khí đó sẽ trung thành với các em cho đến khi các em chết, thậm chí là vào thời đại thượng cổ thì có nhiều thần khí ngay cả khi chủ nhân đã chết thì thần khí đó vẫn luôn thủ hộ bên cạnh xác của chủ nhân mình.
– Oh!!!
Nhiều học viên không khỏi tỏ ra ngạc nhiên khi biết những thông tin này.
– Thưa thầy vậy có cách nào khiến cho thần khí đổi chủ khi chủ nhân của nó còn sống không?
Một học viên lên tiếng hỏi.
– Câu hỏi của em rất hay và vấn đề này trước đây thầy cũng đã hỏi các viện trưởng rồi.
Giao Mãnh Cơ nói câu này xong thì nhiều người liền muốn nghe câu trả lời.
– 6 ngài ấy nói gì hả thầy?
Đám học viên đồng thanh hỏi.
– Thần khí nhận chủ thì không thể bị đổi chủ trong thời gian chủ nhân còn sống dù cho bất kỳ lí do gì đi nữa, nếu như bị kẻ có cấp bậc mạnh hơn cưỡng ép sử dụng thì thần khí đó sẽ tự hủy bản thân. Thần khí vừa có thể tăng sức tấn công của các em lên một khoảng lớn vừa là thứ đại diện cho sự trung thành tuyệt đối vậy nên thầy hi vọng các em có thể kiếm cho mình một món thần khí bản mệnh của riêng bản thân.
Nghe câu trả lời này của thầy Giao thì nhiều học viên không giấu nổi sự háo hức và mong muốn bản thân có một món thần khí để sử dụng.
– Buổi học tới đây là kết thúc, các hãy về nghỉ ngơi đi. Hẹn các em vào ngày mai.
Dứt lời tiếng chuông báo hiệu liền vang lên.
Vẫn như mọi khi thì Nam vẫn ở lại sau cùng.
– Sư huynh, muội vừa tìm được một hàng ăn ngon lắm huynh cùng sư tỷ đi ăn cùng với muội đi.
Thiên Như túm lấy tay áo Nam nói.
– Thiên Như nói vậy thì tôi nghĩ là cậu và tôi cũng nên đi cùng con bé.
Băng Liên cũng nói thêm vào. Nhưng trái với mong muốn của hai người thì Nam lại từ chối.
– Tôi bận rồi, hai người cứ đi ăn đi.
Dứt lời Nam đứng lên bỏ đi, cậu đi thẳng một mạch đến chỗ viện trưởng.
Cốc Cốc!!
Âm thanh gõ cười vang lên rồi Nam mở cửa tiến vào.
– Là cậu hả Nam! Muốn nhờ bọn tôi chuyện gì?
Một viện trưởng lên tiếng.
– Tôi muốn xin nghỉ 1 tuần tiếp theo.
Cậu trả lời.
Nghe Nam nói vậy thì 6 viện trưởng kia liền hiểu ra, Vạn Thanh Bảo hội đúng lúc là 4 ngày nữa là bắt đầu.
– Cậu được phép nghỉ, muốn đến Nhất Vương thần quốc cũng cần ít nhất là 3 ngày đường, nếu cậu cần thì ở đây ta có một viên Phá Không Cách có thể di chuyển đến thẳng đó.
Một viện trưởng liền ngỏ ý.
– Không cần đâu.
Nam liền từ chối.
– Thế cậu đã có tiền chưa?
Một viện trưởng khác hỏi cậu và Nam liền lắc đầu.
– Dù sao thì cậu cũng đi đến nơi đó để đấu giá, ít nhiều cũng nên mang tiền theo. Trong đây là 10 vạn Nguyên Kim cao cấp cậu cứ cầm lấy để đến đó tiện tiêu sài.
Nói qua một chút về tiền ở Căn Nguyên đại thế giới thì thứ được dùng để làm vật giao dịch ở đây chủ yếu là Nguyên Kim, Nguyên Kim này được chia làm 3 loại khác nhau là sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Một Nguyên Kim trung cấp bằng 100 Nguyên Kim sơ cấp và tương tự như vậy thì một Nguyên Kim cao cấp bằng 100 Nguyên Kim trung cấp và bằng 1 vạn Nguyên Kim sơ cấp.
Viện trưởng kia liền đem một nhẫn thời không đưa cho Nam, cậu cũng không từ chối liền cầm lấy. Nam xin phép xong thì liền rời đi, lúc cậu bước ra ngoài tòa nhà thì Băng Liên và Thiên Như đã đứng ở đó từ lúc nào.
– Cậu đến đây làm gì?
Băng Liên hỏi Nam.
– Xin nghỉ.
Cậu đáp lại.
Nghe Nam nói vậy thì Thiên Như liền hét lên rồi nhảy chồm lên người cậu.
– Huynh không được nghỉ học, huynh mà nghỉ thì ai săn thú cho muội ăn.Không được nghỉ! Không được nghỉ! Muội không cho phép.
Thiên Như vừa nói cả người cô bé vừa ôm chặt Nam không muốn cho cậu đi.
– Có chuyện gì sao!? Sao đột nhiên cậu lại muốn nghỉ học ở đây? Nếu như có chuyện gì khó khăn thì cậu cứ nói ra để chúng ta cùng giải quyết.
Băng Liên liền nắm chặt tay cậu rồi nói. Nam có hơi bất ngờ khi hai người này đều phản ứng gay gắt đến vậy.
– Tôi muốn đi 1 tuần để đấu giá một vật, bộ không được sao?
– Ể!!!
Nghe câu trả lời của Nam, hai cô nàng không khỏi ngây người ra.
– Vậy ý của huynh là sẽ nghỉ ở đây 7 ngày rồi 7 ngày sau huynh sẽ quay lại đây học?
Thiên Như liền leo xuống rồi hỏi Nam.
– Ừ!
Nam trả lời.
– Vậy là cậu không nghỉ hẳn ở đây?
Băng Liên hỏi Nam, tay cô vẫn chưa buông cậu ra.
– Sao cậu lại nghĩ vậy?
Nam hỏi lại cô.
– À không! Vậy cậu muốn đi đâu?
Cô hỏi cậu.
– Nhất Vương thần quốc.
Nam không nhanh không chậm trả lời.
– Để tôi đi với cậu.
Băng Liên nói với Nam.
– Muội nữa! Muội nữa!! Muội muốn được đi chơi.
Thiên Như cũng dơ tay xung phong.
– Cũng được! Vậy hai người về chuẩn bị đi, tầm 20p nữa chúng ta đi.
Nam trả lời như vậy khiến cho hai người kia đều vui mừng.
Chút!!
– Cảm ơn sư huynh!
Thiên Như còn nhảy lên hôn má Nam một cái khiến cho Băng Liên liền túm đầu cô bé lôi đi.