Sau giờ học.
Băng Liên và Khổng Tước Thiên Như tiến vào nhà của Nam, cậu liền để hai người ngồi ở phòng khách còn cậu thì vào trong phòng, một lúc sau thì Nam cầm một chiếc hộp gỗ ra và đưa cho Thiên Như.
– Cho cô .
Nghe Nam nói vậy Thiên Như ngay lập tức cầm lấy chiếc hộp và mở nó ra xem.
– Oa!! Một chiếc lông vũ!!
Cô bé vui sướng cầm chiếc lông vũ kia lên rồi vung vảy.
– Huynh cho muội thứ này thật sao?
Đôi mắt của Thiên Như chớp chớp nhìn Nam.
– Cô là người của Khổng Tước gia tộc nên thứ lông vũ này sẽ giúp cho Loạn Vũ Khổng Tước Thiên của cô tăng cao uy lực khi sử dụng.
Nam nói với Thiên Như, cậu vốn định đem 3 chiếc lông vũ này đi đấu giá nhưng suy nghĩ lại thì cậu bèn đưa một chiếc lông vũ cho Thiên Như. Thiên Như cầm chiếc lông vũ tính bỏ vào mồm ngậm thì Nam bèn lấy tay ngăn cô bé lại rồi nói.
– Đừng có ngậm kẻo đứt lưỡi.
Nghe thấy Nam nói vậy thì Thiên Như liền bỏ ý định kia đi. Cô chớp chớp đôi mắt nhìn chiếc lông vũ tuyệt đẹp này rồi cài nó lên mái tóc của mình.
– Muội có đẹp không?
Thiên Như tinh nghịch nháy mắt với Nam.
– Ừ!
Nam trả lời, Thiên Như hỏi câu này với một kẻ có cảm nhận về cái đẹp là con số 0 như cậu thì có lẽ đây là trả lời thích hợp nhất.
– Cậu rốt cuộc đến từ nơi nào vậy Nam? Không lẽ từ nhỏ tới giờ cậu không tiếp xúc với ai sao?
Băng Liên thấy câu trả lời của Nam như vậy thì cô càng tò mò hơn về cậu.
Nam nghe cô hỏi vậy thì bèn trả lời.
– Có tiếp xúc nhưng chỉ với một người, mãi đến sau này thì tôi mới nói chuyện với những người khác. Quả thực thì tôi cũng không biết là thế nào là đẹp.
Nam vừa trả lời xong thì Thiên Như há hốc mồm.
– Sư huynh không biết thế nào là đẹp sao!??
Cô bé vừa nói tay vừa khua khua trước mặt Nam.
– Đúng vậy!
Cậu không nhanh không chậm trả lời.
– Sư huynh Nam quá kì lạ a, phải không Băng Liên tỷ tỷ??
Thiên Như nhe răng vừa cười vừa nói với Băng Liên.
– Vậy huynh có biết cười hay khóc không?
Thiên Như vừa nói cô bé vừa làm đủ trò như mặt heo, lè lưỡi, gã hề…để xem biểu hiện của Nam.
– Khóc thì tôi không rõ nhưng khi thấy cô làm mấy việc này thì bản thân tôi cảm thấy khá dễ chịu.
Nam xoa đầu Thiên Như rồi cười nhẹ.
– Vậy muội sẽ làm thế để huynh coi mỗi ngày. Lè Lè!!!
Thiên Như tiếp tục lè lưỡi ra nói chuyện với Nam. Băng Liên ở bên cạnh thấy vậy cũng mỉm cười, cô biết là ít nhất người con trai mà cô thích cũng có cảm xúc như bao người khác chỉ là quá khứ của cậu không được tiếp xúc với nhiều người nên có lẽ bản thân cậu mới như bây giờ. Nói chuyện một lúc thì Thiên Như liền chạy về phía nhà bếp rồi mở tủ lạnh ra nhưng bên trong là hoàn toàn trống trơn.
– Nhà huynh không có gì để ăn sao??
Cô ngây thơ hỏi khiến Nam và Băng Liên không biết phải trả lời như thế nào. Vì một khi đã trở thành thần thì việc ăn uống là không cần thiết vì cơ thể không xảy ra phản ứng trao đổi chất như người phàm. Điều duy nhất mà nguyên thần còn giống với người phàm là vẫn sẽ tắm và ngủ để cho tinh thần luôn ở trạng thái tốt nhất, tuy nhiên việc ăn uống ở thần giới không vì thế mà mất đi vì có nhiều loại thịt thần thú giúp cho người tu luyện tăng thực lực lên ít nhiều nên các nhà hàng hay quán ăn vẫn xuất hiện.
– Muội đói sao? Để ta gọi đồ ăn đến đây rồi chúng ta cùng ăn.
Băng Liên nhìn Thiên Như rồi nói.
Nam thấy vậy thì liền lôi từ trong nhẫn thời không của mình ra xác một con thú, hình dạng của nó như một con hươu nhưng trên đầu lại có 4 chiếc sừng ngọc, trên người nó không có bất kỳ vết thương gì mà chỉ có con ngươi vẫn đang mở to ra, hiển nhiên là đây là hậu quả của việc bị lấy mất linh hồn.
– Tôi có xác của một số con vật không biết là có thể ăn được không.
Nam nói với hai người kia.
– Ngọc Linh Hươu này cậu từ đâu mà có vậy?
Thiên Như nhìn xác con hươu nằm dưới đất rồi hỏi Nam.
– Tình cờ săn được ở khu rừng bên ngoài Thần Viện mà thôi.
Nam thản nhiên trả lời, những hôm cậu đi săn để kiếm linh hồn cho Oán Hồn thì xác của những thần thú này sẽ được cậu đem cất vào trong nhẫn.
– Ngọc Linh Hươu này vốn chỉ là thần thú cấp thấp nên chúng ta ăn nó cũng không giúp ích gì nhiều cho việc tu luyện. Nhưng 4 chiếc sừng của nó dùng để làm đồ trang sức hay vật trang trí thì khá là đẹp.
Băng Liên nhìn xác con hươu rồi nói.
– Muội muốn ăn! Muội muốn ăn! Huynh còn con nào thì cứ đem hết ra đây, muội sẽ ăn sạch.
Thiên Như nhảy cẫng lên khi thấy xác con hươu này. Nghe thấy vậy thì Nam bèn lấy từ trong chiếc nhẫn của mình ra 9 cái xác thú nữa, có gấu, có hổ, có chim hồng hạc,…
– Chế biến thôi! Chế biến thôi!!!
Thiên Như ngay lập tức chạy đến vác xác của một con gấu to đùng cao đến 3 trượng rồi đem ra ngoài. Hình ảnh một đứa nhóc tì cao có 1m vác một con gấu trên lưng phóng tuốt ra ngoài làm cho Băng Liên không khỏi bật cười.
– Để tôi ra phụ với con bé, cậu chuẩn bị gia vị với đồ nấu đi.
Cô nói với Nam rồi thu xác của mấy con vật khác lại rồi đem ra ngoài.
Mọi việc cứ như vậy diễn ra từ lúc giữa trưa tới tận chiều tối, Oán Hồn lúc này cũng đã tự chui ra khỏi cơ thể của Nam rồi đi đến cái hồ kia tiếp, Thiên Như khi thấy Oán Hồn thì không khỏi tò mò lao đến đòi leo lên lưng của nó khiến cho Băng Liên phải mất một lúc thì mới khiến cô bé từ bỏ ý định kia đi.
Tầm nửa tiếng sau khi đồng hồ đã điểm 7h tối thì bữa ăn mới được bắt đầu.
– Chúc cả nhà ngon miệng!
Thiên Như vừa nói xong thì tay của cô bé liền với luôn chiếc đùi hươu nướng to đùng ở trên bàn rồi cắn một miếng thật lớn.
– On óa!!
Vừa nhai miếng thịt trong miệng cô bé vừa khen món ăn ngon.
Thấy khóe miệng của Thiên Như dính nhiều dầu mỡ nên Băng Liên liền lấy một chiếc khăn lau miệng cho cô bé.
– Đồ ăn còn nhiều, muội cứ ăn từ từ thôi.
Băng Liên ôn nhu nói, mặc dù mới chỉ gặp Thiên Như chưa được một ngày nhưng linh cảm cô cho cô biết là Thiên Như không phải là đến nơi này để trả thù cho Khổng Tước Y Dao, Băng Liên thật sự là không cảm thấy chút sát ý nào khi Thiên Như nói chuyện với Nam cả mà cô chỉ thấy một đứa mới lớn muốn kết bạn với người khác.
Nam cũng bắt đầu dùng bữa, cậu vẫn ăn uống như bình thường kể từ lúc còn ở trong kết giới nhưng từ khi bước ra ngoài cho tới nay thì đây là lần đầu tiên cậu bắt đầu ăn trở lại.
– Đồ ăn tôi nấu có ngon không?
Băng Liên hỏi Nam mặc dù cô không mong chờ nhiều vào câu trả lời của cậu.
– Cậu nấu ngon lắm, đã lâu rồi tôi không ăn món ngon như vậy.
Câu trả lời của Nam khiến cho Băng Liên không khỏi bất ngờ. Cô cứ nghĩ là cậu sẽ trả lời như mọi khi như là ” ừ, cũng ổn, được rồi,.. Hay đại loại câu gì giống như vậy.
– Ngoàm! Sư huynh khen sư tỷ nấu ăn ngon kìa! Vậy mà muội cứ tưởng là ẩm thực đối với sư huynh cũng vô nghĩa như cái đẹp thôi chứ. Ngoàm!
Thiên Như vừa gặm cái đùi kia cũng phải bỏ xuống rồi nói với Nam rồi mới tiếp tục gặm tiếp.
– Nếu như cậu muốn thì tôi có thể nấu cho cậu ăn mỗi ngày.
Băng Liên che miệng nói.
– Nấu cho muội ăn nữa!!
Thiên Như liền dơ chiếc dùi giờ còn là khúc xương lên rồi nói.
Nghe hai người nói vậy Nam chỉ cười chứ không đáp.
– Đồ ăn ngon như vậy tiếc là không có rượu.
Băng Liên là người lên tiếng.
– Muộn quên mất, hôm đi đến đây muội vào kho của gia tộc lấy được một bình này.
Thiên Như ngồi gần đó thì tự cốc đầu một cái rồi lấy từ trong nhẫn của mình ra một cái bình to bằng nửa người cô bé.
– Đây là gì?
Băng Liên vừa hỏi cô vừa mở nắp chiếc ra, từ bên trong bốc lên một mùi thơm có chút cay khiến cho cô chỉ mới ngửi mà mặt đã có chút đỏ.
– Âm Tửu Tước Ngọc ! Thứ này mà gia tộc của muội cũng cho muội mang đi sao!??
Băng Liên khi thấy bình rượu này thì không khỏi ngạc nhiên.
– Là muội được sư huynh trong tộc cho phép mang đi. Huynh ấy bảo muội là được phép cầm một món trong kho thần bảo của gia tộc nên muội bèn lấy đi một bình này.
Thiên Như liền lè lưỡi tinh nghịch nói.
– Sư huynh của muội là ai? Rượu này dù trong gia tộc của ta thì tộc trưởng cũng không dám tùy tiện uống.
Điều Băng Liên nói là sự thật, Âm Tửu Tước Ngọc này được ngâm bởi nhiều loại thần dược quý hiếm trên khắp lục địa của Căn Nguyên đại thế giới và cho dù có đủ nguyên liệu thì cũng vô phương tạo ra thứ rượu này. Trong Băng Tử gia tộc của nàng cũng chỉ có 3 bình mà 3 bình chỉ có những lúc tiếp khách quý quan trọng hay đại tiệc lớn thì mới đem ra uống.
– Muội không biết tên huynh ấy nhưng bữa nhập học ngày hôm nay thì huynh ấy cùng ông nội đưa muội đến đây.
Thiên Như ngây thơ nói.
– Thế à!?
Băng Liên không khỏi nhíu mày.
– Âm Tửu Tước Ngọc này rất chân quý sao?
Nam cũng thắc mắc, trong cuốn sách mà cậu đã đọc thì có ghi rõ nguyên liệu và công thức để làm thứ rượu này.
– Cả Căn Nguyên đại thế giới có 50 bình tính đến thời điểm hiện tại.
Băng Liên nhìn Nam rồi nói.
– May mắn thật!
Nam cảm thán nói.
– Uống đi! Uống đi! Đồ ăn ngon như vậy không uống thì phí lắm.
Thiên Như vừa nói, tay cô bé vừa cầm lấy cái bình kia đổ rượu ra 3 cốc khác nhau.
– Của huynh với của tỷ này!
Sau khi rót ra xong thì cô bé liền đưa cho Nam và Băng Liên mỗi người một cốc.
– 3 2 1 cung li!!
Thiên Như vừa hô sau thì cầm cả cốc rượu uống cạn.
– Khà!!! Quá đã!!
Cô bé vừa uống cạn thì khuôn mặt liền đỏ chót lên.
Băng Liên và Nam thấy vậy thì cũng uống cạn cốc rượu kia. Băng Liên vừa uống cạn thì khuôn mặt cô cũng đỏ chót lên như Thiên Như, đầu óc cô bắt đầu có phần không còn tỉnh táo. Cô nhìn sang Nam thì thấy cậu vẫn như vậy, Nam không giống hai người kia, cậu chỉ thấy thứ gọi là rượu này chỉ có chút cay và ngọt chứ không có gì đặc biệt. Quay qua nhìn hai người kia thì cậu đã thấy cả hai mặt đỏ lừ nhìn cậu.
– Rượu này ngon chứ sư huynh! Hức!!
Thiên Như lúc này đã rót sang cốc thứ 2, cô bé vừa nấc lên hỏi Nam.
– Rượu chỉ ngọt và cay chứ không có gì cả. Hai cô sao lại đỏ mặt lên vậy?
Nam hỏi hai người.
– Chỉ có ngọt và cay! Cậu đúng là kẻ ngốc. Rượu ngon như thế mà để cậu uống đúng là phung phí.
Băng Liên bên kia đã rơi vào trạng thái say sỉn, đúng là lúc trước cô từng được uống thứ rượu này trong gia tộc nhưng chỉ là một hai chén nhỏ chứ không phải là cả cốc như bây giờ, tất nhiên là cơ thể của cô không thể nào chịu được.
– Sư huynh ngốc không uống được thì đi ra ngoài chơi đi để cho muộn với sư tỷ nhậu.
Thiên Như đã say hoàn toàn nên cô bật luôn cả Nam ngay trong chính ngôi nhà của cậu. Nhưng Nam nghe thấy vậy thì không hề khó chịu và cậu liền đi ra ngoài.
– Sư huynh ngốc đi rồi! Hức! Sư tỷ hai chúng ta cùng uống tiếp. Cạn li!!
Thiên Như nói với Băng Liên rồi đưa cho cô cốc thứ 2.
– Kệ tên ngốc đấy! Cạn li.
Cách Cách!!
– Cạn li!
– Cạn li!
– Cạn li!
…
Nhà của Nam cứ như trở thành nơi hai người con gái chè chén. Nam ở ngoài nhìn thấy họ như vậy thì không xen vào.
Tích tắc! Tích tắc!
Thời gian cứ trôi cho đến khi Oán Hồn trở về.
– Về rồi sao?
Nam đang ngồi dưới gốc cây bên ngoài đọc sách.
– KÍT!!!!
Oán Hồn kêu lên một tiếng rồi trở lại vào trong cơ thể của cậu.