Nghe Thiên Như hỏi vậy thì Khổng Tước Đại Ma liền xoa đầu cô bé.
– Điều đó còn tùy thuộc vào muội sẽ thể hiện như nào đã, nhưng ta có thể giới thiệu cho muội một người bạn.
Thiên Như nghe những lời này từ “sư huynh” mới gặp của mình thì cô bé liền nở nụ cười.
– Vậy bạn của muội tên gì???
Thiên Như vừa cười vừa hỏi.
– Là một thiếu niên tên là Nam, cậu ta sẽ là bạn với muội. Nếu như muội đến đó thì hãy cố gắng chứng minh bản thân, Thánh Cơ Thần Viện sẽ là nơi mà muội sẽ theo học. Mau về sắp xếp đồ đi.
Khổng Tước Đại Ma vừa nói xong thì Khổng Tước Thiên Như liền chạy ra ngoài và ngâm nga hát thể hiện sự vui mừng. Giao Long đứng ở gần đó thì không giống nổi sự bất ngờ, lão tổ cao cao tại thượng của gia tộc lại có thể thản nhiên nói chuyện rồi xưng huynh muội với một đứa nhóc như vậy.
– Th Thưa lão tổ??
Ông ta ấp úng hỏi nhưng Khổng Tước Đại Ma liền dơ tay ra hiệu im lặng.
– Ta biết ngươi thắc mắc điều này nhưng chuyện này ngươi không cần hỏi. Đứa bé này hãy cứ để ta đưa nó đến Thánh Cơ Thần Viện, thân phận của đứa bé này có chút đặc biệt.
Khổng Tước Đại Ma nói.
– Ng Ngài biết xuất thân của tiểu Như!?
Khổng Tước Giao Long càng ngạc nhiên hơn.
– Kì thực thì ta đã biết thân phận của nó ngay khi ngươi đưa nó về đây, nói cho ngươi biết cũng không sao nhưng ta muốn ngươi đừng nói những thứ không nên nói.
Khổng Tước Đại Ma trầm giọng xuống.
– Con không dám! Dù lão tổ không nói thì con cũng không dám tò mò.
Khổng Tước Giao Long hốt hoảng trả lời.
– Được rồi! Chuyện này cũng đã khá lâu về trước. Tầm 700 vạn năm về trước có một gia tộc đặc biệt đã sinh sống trên Căn Nguyên đại thế giới, gia tộc này thường được gọi là Thần Nữ Vọng Âm, nghe tên này hẳn là ngươi cũng đã hình dung ra là tộc này toàn là nữ thần. Điểm mạnh của gia tộc này không phải là vũ lực mà là giọng nói với nhan sắc.
Nếu nói các nguyên thần khác dùng nắm đấm để làm vũ khí vậy thì giọng nói và nhan sắc của Thần Nữ Vọng Âm chính là lưỡi dao của họ. Thần kĩ nổi tiếng của gia tộc này là Mê Âm Đảo Loạn, được chia ra làm 10 tầng tu luyện khác nhau và chỉ cần đến tu luyện đến tầng cao nhất thì có thể khiến cho Thần Đế mới tấn cấp cũng có thể bị sai khiến.
Nghe đến đây thì Khổng Tước Giao Long không khỏi hít một hơi lạnh, có thể khiến cho Thần Đế si mê thì thần kĩ đó phải kinh khủng đến mức nào. Đến lúc này thì Khổng Tước Đại Ma liền nói tiếp.
– Nhớ lại năm đó thì nữ chủ của gia tộc này đúng là xứng danh với 4 chữ “tứ đại mĩ nhân” của Thần giới thời điểm đó, không biết bao nhiêu vị nam thần nguyện chết vì cô ta và trong đó có hai vị nam thần của thái cổ tông môn và thượng cổ gia tộc cũng theo đuổi. Không may là 2 vị nam thần đó đã có hôn ước nên dẫn đến việc gia tộc của bên hôn ước kia đã giáp công tàn sát Thần Nữ Vọng Âm tộc. Con bé tiểu Như này ta chắc là ngươi tìm thấy nó trong một khối băng đúng chứ?
Nghe thấy lão tổ hỏi mình thì Khổng Tước Giao Long liền nhanh chóng trả lời.
– Đúng vậy thưa lão tổ, trước đây con đi qua một tòa núi băng nên trong lúc nghỉ ngơi thì phát hiện ra một đứa bé đang nằm dưới lớp băng này nên con liền phá băng rồi đem về gia tộc chữa trị. Nói như vậy thì không lẽ tiểu Như chính là hậu nhân của Thần Nữ Vọng Âm tộc!!
Khổng Tước Giao Long kinh ngạc rồi bắt đầu đoán ra được thân phận của đứa con gái nuôi này. Nhưng ngay khi y vừa đưa ra suy đoán này thì đã thấy lão tổ của mình lắc đầu.
– Nếu như chỉ là hậu nhân thì ta có phải hạ thân phận xưng huynh gọi muội với đứa bé kia không.
Nghe lão tổ nói như vậy thì Khổng Tước Giao Long liền suy nghĩ gì đó và một lúc sau thì ông ta liền hiểu ra.
– Kh Không lẽ tiểu Như chính là … !!
– Không sai, cô bé này là nữ chủ của Thần Nữ Vọng Âm tộc khi xưa. Ta đoán cô ta đã dùng thần đan hay thứ gì đó để bản thân trở về hài nhi cấp rồi đóng băng mình lại nhằm che dấu bản thân khỏi sự truy sát của kẻ thù và có vẻ là hậu quả để đổi lấy sự trốn thoát khỏi cuộc truy sát này chính là cô ta đã mất hết trí nhớ và chỉ là một đứa nhóc như thời điểm hiện tại.
Khổng Tước Giao Long nghe những thông tin này thì không biết phải nói gì. Ngày hôm nay đã có quá nhiều điều đặc biệt xảy ra, ở trên lão tổ còn có ít nhất là 3 người đáng sợ khác, đứa con gái mà hắn đem về nuôi dưỡng thì lại là nữ chủ của gia tộc thời xưa.
– Ngươi lui đi, mấy ngày sau đích thân ta sẽ đem cha ngươi và tiểu Như đi đến đó.
Những ngày sau đó Nam vẫn đến lớp và học như bình thường, mọi chuyện không có gì đặc biệt xảy ra. Sáng sớm hôm nay cậu lại đến lớp đọc sách và như mọi khi thì Giao Mãnh Cơ liền đi vào lớp.
– Hôm nay thầy muốn giới thiệu cho các em một học viên mới, em mau vào đây đi.
Ông thầy vừa nói xong thì từ ngoài cửa lớp một đứa bé 7 8 tuổi mồm ngậm kẹo liền lăng xăng chạy vào.
– Đây là Khổng Tước Thiên Như, kể từ hôm nay em ấy sẽ thế chỗ cho sư huynh của mình và học ở lớp này. Các em hãy chiếu cố cho em ấy.
Giao Mãnh Cơ vừa dứt lời thì nhiều thành phần trong lớp liền ồ lên một tiếng, một số người linh động liền nhìn về phía của Nam. Không thể hiểu nổi là Khổng Tước gia tộc nghĩ cái gì mà lại dám cho hậu nhân bé con này đến đây học chung với kẻ đã nuốt sống đồng tộc của mình.
– Tiểu muội là Khổng Tước Thiên Như, rất mong các sư huynh sư tỷ ở đây sẽ giúp đỡ muội.
Cô bé liền cúi đầu sâu xuống rồi nói.
Thấy biểu hiện đáng yêu của một đứa nhóc thế này khiến cho nhiều người ở đây cảm thấy bản thân rất muốn che chở và giúp đỡ hết mình cho cô bé.
– Mọi người cho muội hỏi là mọi người ở đây ai là Nam ?
Khổng Tước Thiên Như vừa hỏi xong thì nhiều người ở đây liền trầm mặc, một số liền nghĩ không lẽ Khổng Tước gia tộc cử một cô bé như thế này đến đây để trả thù cho Khổng Tước Y Dao sao.
– Cô muốn tìm tôi sao?
Nam nghe thấy có người hỏi mình thì cậu liền đóng quyển sách lại rồi nhìn về phía Thiên Như. Cô bé thấy một thiếu niên ngồi ở cuối lớp trả lời mình thì liền chạy ngay đến.
– Huynh chính là Nam!?
Thiên Như hỏi.
– Ừ.
Nam trả lời.
Thiên Như nghe người thiếu niên này xác nhận bản thân thì cô liền cười rồi lục lọi trong cái áo khoác màu hồng nhạt của mình ra thứ gì đó.
– Sư huynh ta nói là huynh sẽ là bạn của ta ở đây nên đây là quà gặp mặt.
Thiên Như vừa nói tay vừa đưa cho Nam một chiếc kẹo mút. Lời nói và hành động này của cô bé khiến cho nhiều người ở đây ngạc nhiên, Băng Liên ngồi ở phía trên thì không khỏi nhíu mày.
– Cảm ơn!
Nam cầm chiếc kẹo mút kia rồi cúi xuống đọc sách tiếp nhưng ngay sau đó cậu bị bàn tay nhỏ nhắn của Thiên Như vỗ vai.
– Ta đã cho huynh quà gặp mặt nên ta muốn huynh cũng sẽ cho ta quà.
Khổng Tước Thiên Như vừa vỗ vai Nam vừa nói.
– Đây.
Nam tiện tay lấy chiếc kẹo mút kia ra đưa lại cho cô bé.
– Hahahaha!!!
Nhiều tiếng cười trong lớp vang lên khi thấy hành động này của Nam.
– Huynh phải tặng ta món quà khác chứ không phải là món quà mà ta đã tặng.
Thiên Như phồng má nói.
Nghe thấy vậy thì Nam liền hiểu ra nhưng trong nhẫn thời không của cậu bây giờ chẳng có gì cả, chỉ có một số thứ đồ lặt vặt như xác của mấy con thú cậu và Oán Hồn săn được trong mấy ngày nay và xác của Khổng Tước Y Dao. Nam tính là đem đống xác kia ra hết một lượt để xem Thiên Như sẽ chọn món quà nào nhưng cậu liền suy nghĩ điều gì đó rồi dừng lại hành động đó lại.
– Tôi không đồ gì cả nên nếu muốn thì cô có thể qua nhà tôi để kiếm xem có thứ gì cô thích thì có thể lấy.
Nghe Nam nói vậy thì Thiên Như liền vui mừng rồi chạy về chỗ của mình. Buổi gặp mặt bất ngờ này diễn ra khiến cho nhiều thành viên trong lớp không khỏi ngỡ ngàng vì không hề có màn khiêu chiến trả thù như trong dự tính. Chiều hôm đó Nam liền cùng Thiên Như và Băng Liên đi về nhà.
– Kí túc xá của cậu ở hướng kia cơ mà?
Nam hỏi Băng Liên
– Tôi muốn đến nhà cậu chơi một chút rồi về không được sao?
Băng Liên liền hỏi lại cậu, dù sao thì cô vẫn muốn ở bên Nam nhiều hơn và cô cũng có cảm giác khó chịu khi cậu để cho một đứa con gái khác vào nhà mình mặc dù chỉ là một đứa trẻ.
– Sư tỷ này là bạn của huynh sao ?
Thiên Như liền kéo tay áo của Nam.
– Đúng vậy.
Nam liền trả lời.
– Sư tỷ tên là gì?
Thiên Như liền quay qua hỏi Băng Liên.
– Băng Liên.
Cô lạnh nhạt trả lời.
– Ồ!! Sư huynh Nam là bạn của muội, còn tỷ là bạn của sư huynh Nam nên tỷ cũng là bạn của muội rồi. Đây là quà gặp mặt.
Thiên Như tỏ vẻ vui mừng rồi lại lấy ra một chiếc kẹo mút đưa cho Băng Liên. Thấy hành động thản nhiên này của cô bé kia nên Băng Liên cũng vơi đi cảm giác khó chịu. Cô liền cầm chiếc kẹo mút kia rồi lấy ra một viên Băng Ngọc khá là chân quý đưa lại cho Thiên Như. Cô bé ngay lập tức cầm lấy rồi lại bỏ vào trong mồm ngậm.
– Ảm ơn ư ỷ!!
Thiên Như liền cúi đầu thấp xuống với Băng Liên.
– Không có gì, nhưng Băng Ngọc này là được tạo ra từ Thuần Băng nên nếu muội ngậm như vậy thì sẽ không tốt đâu.
Băng Liên xoa đầu Thiên Như rồi nói, nghe sư tỷ của mình nói vậy thì Thiên Như liền há miệng tính lấy viên ngọc kia ra.
– A A !! Ính ưỡi ồi!!
Ngay khi vừa lè viên ngọc kia ra thì Thiên Như mới biết là Băng Ngọc này đã dính vào lưỡi mình.