Ngay khi nghe những lời phát ra Ngọc Truyền Âm thì cả ba người không khỏi bất giác nhìn về phía bức tượng nữ nhân kia. Khổng Tước Đại Ma thấy thấy biểu hiện của đám con cháu của mình như vậy thì liền nói.
– Việc các ngươi muốn dẫm lên đầu kẻ khác thì ta không nói vì quy luật cá lớn cá bé đã ăn sâu vào thế giới này từ lâu và kẻ nào sở hữu quyền lực cũng sẽ như vậy, nhưng ta không hi vọng là các ngươi sẽ mù quáng đến độ mà không biết giới hạn của bản thân là ở đâu.
Khổng Tước Đại Ma vừa nói vừa nhìn 3 người kia.
– Lão tổ! Có chuyện này con muốn hỏi.
Khổng Tước Giao Long nói.
– Có chuyện gì?
– Vậy người mà tiểu Dao đã tử chiến rốt cuộc là hậu nhân của thế lực nào mà có thể khiến ngài phải kiêng dè như vậy ?
Hắn chắp tay nói.
Khổng Tước Đại Ma nghe hậu nhân của mình hỏi vậy thì không khỏi bật cười.
– Câu hỏi rất hay, nhưng ta sẽ chỉ có thể trả lời cho các ngươi nghe như thế này. Đối với thế giới này thì vị kia không phải là thế lực. Hơn nữa, ta không chỉ kiêng dè mà còn có sự kính trọng đối với vị kia.
Ông ta thản nhiên nói sau đó ra lệnh cho Khổng Tước Hữu Lâm và Khổng Tước Phong Điền lui đi, tuy không hiểu lắm nhưng 2 người kia cũng không dám trái lệnh mà lui ra ngoài.
– Biết tại sao ta giữ ngươi ở lại không?
Ông ta hỏi Khổng Tước Giao Long.
– Mong lão tổ khai sáng.
Khổng Tước Giao Long cung kính nói.
– Ta biết những chuyện ngươi làm và tham vọng của ngươi là gì, nhưng ta khuyên ngươi hãy dừng lại thì hơn. Gia tộc cần một nam nhân nối dõi, tuy là tiểu tử kia đã chết nhưng sư huynh của ngươi vẫn còn đó, hắn vẫn còn khả năng nhưng ngươi thì đã hết cơ hội rồi.
Ngay khi nghe những lời này từ lão tổ thì Khổng Tước Giao Long không khỏi biến sắc.
– Ngài ngài!! Đã biết chuyện của con rồi sao?
Hắn run rẩy nói.
– Uống máu của bán long, tu luyện Thiên Long Bá Vương thể. Kì thực thì ta đánh giá cao sự cố gắng của ngươi nhưng xem ra hậu quả để lại là quá nặng, cơ thể ngươi bây giờ là nửa rồng nửa phượng, không phải…
Vị lão tổ này im lặng trong chốc lát rồi lại lên tiếng.
– Thậm chí ngươi còn không thể coi là nửa rồng vì ngươi mới chỉ uống máu của bán long chứ không phải long thực sự. Vì ngươi là cưỡng ép uống máu để tu luyện chứ không phải là Long tộc lai Khổng Tước tộc nên “hạt giống” của ngươi không thể trung hòa, chúng sẽ vĩnh viễn triệt tiêu lẫn nhau nên ngươi sẽ không thể có con được.
Lão tổ vừa nói xong thì thấy hậu nhân của mình đã ngồi vật ra đất, Khổng Tước Giao Long lúc này đã hiểu vì sao suốt vạn năm qua hắn không ngừng đây cầy cấy hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác mà vẫn không thể có con, hóa ra đây chính là lí do. Hắn muốn vượt qua sư huynh của mình nên đã vụng trộm uống máu của bán long và tu luyện thần kĩ của Long tộc, không ngờ số phận trêu ngươi lại biến thân thể hắn trở thành một kẻ bất lực.
– X…Xin ngài hãy cứu con, con cầu xin ngài.
Khổng Tước Giao Long thấy lão tổ vừa nhìn đã nhận ra ngay thể trạng của mình thì hắn nghĩ rằng là lão tổ sẽ có cách giúp mình. Lão vừa nói vừa dập đầu liên tục.
– Việc ngươi làm là quá sức đối với ta, ta cũng hết cách. Tuy ngươi không thể có con nhưng ta biết là ngươi còn một đứa con gái nuôi, đúng chứ?
Khổng Tước Đại Ma hỏi hắn.
– Ý của là người là tiểu Như!? Đúng là năm xưa con đi tru du thiên hạ tu luyện thì đã gặp một đứa bé bị bỏ rơi và đưa nó về nuôi dưỡng. Đứa bé này có chút đặc biệt mà đến giờ con vẫn không rõ.
Khổng Tước Giao Long thành thực nói.
– Mau dẫn nó đến đây cho ta.
Khổng Tước Đại Ma ra lệnh.
15p sau, Giao Long liền quay trở lại phòng của lão tổ và theo sau là một đứa bé tầm 7-8t. Vừa tiến đến trước mặt Khổng Tước Đại Ma thì y cùng đứa bé liền quỳ xuống.
– Khổng Tước Thiên Như bái kiến lão huynh. Mong lão huynh cho ta quà gặp mặt.
Khổng Tước Thiên Như vừa chìa tay về phía trước vừa nhe răng cười nói, đôi mắt long lanh chớp chớp không ngừng. Nghe những lời này từ con gái mình thì Khổng Tước Giao Long không khỏi tím mặt, trước khi đưa con bé tới đây thì y đã dặn nó là phải gọi người đó là lão tổ và cung kính, không ngờ vừa mới gặp thì đứa bé này đã gọi là lão tổ của hắn là lão huynh, chưa kể là còn dám đòi quà nữa chứ.
– Tiểu Như, không được hỗn lão, đây là lão tổ của gia tộc. Con mau xin lỗi ngài đi. Lão tổ! Mong người thứ lỗi, con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện.
Khổng Tước Giao Long nói trong sợ hãi. Nhưng lão tổ của hắn thì không nổi giận gì, Khổng Tước Đại Ma chỉ cười nhẹ rồi nói lại.
– Vậy sư muội của ta đây sống ở nơi này cảm thấy thế nào ?
Vừa nói ông ta vừa lấy trong nhẫn thời không ra một viên ngọc màu hồng đưa cho Thiên Như. Điều này khiến cho cha của nàng đang đứng ở kia còn kinh ngạc hơn, không ngờ một đứa bé lại dám xưng huynh gọi muội với Thần Đế mà không bị gì, trái lại còn được cho 1 viên Hồng Vũ Ngọc. Khổng Tước Thiên Như cầm lấy viên ngọc kia rồi cho vào trong miệng ngậm rồi nói.
– Ất ốt ưng ơi án vì hông ó ai ơi ùng.
Những câu từ khó hiểu phát ra từ miệng của cô nhóc.
– Vậy tiểu sư muội có thích đi học không?
Khổng Tước Đại Ma không lấy làm giận vì hành động vô lễ kia mà còn lấy tay xoa đầu cô bé rồi nói. Nghe đến đây thì Thiên Như liền bỏ viên ngọc đã dính đầy nước dãi ở trong miệng ra rồi nói.
– Ở đó có ai chơi cùng ta không?