Minh Triều thần quốc, trong một sơn trang trên đỉnh núi cao. Đây chính là nơi an cư của Khổng Tước gia tộc.
– Lão tổ đã ở trong đó 1 ngày trời rồi sao còn chưa ra??? Rốt cuộc chuyện này là sao?
Khổng Tước Hữu Lâm đang đứng trước cửa một căn phòng được đóng kín cửa, ông ta không ngừng đi đi lại lại trước cửa căn phòng.
– Thưa cha là lão tổ vừa xuất quán thì liền vào phòng của mình luôn, bọn con muốn giữ ngài ấy lại cũng không được.
Một người đàn ông trung niên khác lên tiếng, y chính là Khổng Tước Phong Điền là cha của Khổng Tước Y Dao. Khổng Tước Phong Điền đang ở cấp bậc Thần Hoàng đại viên mãn và chỉ cách Thần Đế một bước nhỏ nhưng suốt 50 vạn năm qua ông ta vẫn không tiến vào nổi 1 bước kia đủ thấy là cấp bậc Thần Đế khó khăn đến mức độ nào.
– Phụ thân!! Tiểu Dao nó thực sự đã chết đã chết rồi sao??
Hôm qua ngay khi vừa nghe tin từ phụ thân là nghĩa tử duy nhất của mình đã bỏ mạng tại trận chiến, ông ta vẫn không thể tin nổi cái sự thật kia. Khổng Tước Hữu Lâm thấy con trai mình như vậy ông cũng chỉ đành thở dài.
– Lúc ta đến thì thủ cấp của nó đã đánh gần nát. Vốn dĩ là có thể đem nó đi nhưng lại bị 6 tên kia ngăn cản.
Ông ta thở dài nói.
– Khốn kiếp!!! Lần này con sẽ xin lão tổ đòi lại công đạo cho con trai mình.
Khổng Tước Phong Điền đập tay xuống đất tràn đầy phẫn nộ thì bất chợt một giọng vang lên.
– Sư huynh không cần quá đau buồn, lệnh tôn chết là do thực lực của nó không đủ, thực lực đã không đủ thì gia tộc này cũng không cần.
Một người đàn ông đi tới rồi nói, người này chính là Khổng Tước Giao Long, là sư đệ ruột của Phong Điền và là chú của Y Dao.
– Ngươi nói cái gì!!!???
Khổng Tước Phong Điền chừng mắt khi nghe những gì sư đệ của mình nói, không ngờ chú của con trai mình không hề tiếc thương khi nó chết mà còn sỉ nhục nó.
– Đệ chỉ nói sự thật mà thôi. Huynh thương tiếc một kẻ đã chết như vậy thì chi bằng cùng chị dâu tạo ra một đứa khác là xong.
Khổng Tước Giao Long cười cười nói. Cái bóng của sư huynh và con trai của hắn là quá lớn khiến cho y không có cơ hội để thể hiện. Giờ đứa cháu trai kia chết đi thì hắn cũng bớt đi một chiếc gai trong mắt.
CHÁT!!!!
Một bàn tay đột nhiên đánh vào mặt Khổng Tước Giao Long khiến hắn ngã vật xuống đất. Và người ra tay chính là Khổng Tước Hữu Lâm.
– Mày câm mồm lại cho tao!! Cháu trai mày chết mà mày không thương tiếc cũng thôi đi, không ngờ ! Không ngờ là mày còn sỉ nhục nó. Mày đến súc sinh cũng không bằng.
Ông ta tức giận chỉ tay vào thằng con thối nát của mình rồi chửi.
Kéttttt!!!
Cánh cửa của căn phòng kia đột nhiên mở ra.
– Lão tổ!!!!
Những người ở trước cửa căn phòng bất ngờ khi thấy nó mở ra.
– Hữu Lâm, Giao Long, Phong Điền, 3 người các ngươi vào đây.
Một giọng nói trầm trầm nói ra từ bên trong căn phòng.
Ngay khi nghe những lời này thì 3 người kia vô cùng ngạc nhiên vì từ lúc sinh ra cho tới nay thì lão tổ chưa bao giờ cho bọn họ vào trong phòng của người, chưa một lần nào.
Ngay sau đó bọn họ liền tiến vào bên trong, căn phòng này dùng ma pháp không gian nên nó vô cùng rộng rãi, đập vào mắt ba người khi bước vào đây là một dãy những bức tướng bằng gỗ, bằng kim loại và bằng ngọc thạch quý hiếm.
– Thế này là sao !!??
Đây là suy nghĩ của ba người bọn họ, nhưng cả ba liền bình tĩnh lại ngay sau đó. Họ nhìn kĩ những bức tượng ở đây và nhận ra là những bức tượng này có nam và có nữ. Ngay khi nhìn kĩ vào bức tượng nữ thì cả 3 đều không thể rời mắt ra được vì không ngờ là trên đời này có một người phụ nữ đẹp đến vậy, một vẻ đẹp khiến cho Thần Hoàng và Thần Đế dù đã ăn nằm với nhiều mĩ nhân cũng không thể không thừa nhận là người phụ nữ trong bức tượng này là người đẹp nhất họ từng thấy, phải mất một lúc thì bọn họ mời rời mắt ra khỏi bức tượng nữ nhân kia rồi quay sang bức tượng của nam nhân, bức tượng nam này là điêu khắc một ông lão, không hiểu tại sao khi nhìn vào bức tượng này thì cả ba người đều có cảm giác sợ hãi. Nếu Nam mà ở đây thì cậu sẽ nhận ra bức tượng nữ nhân và bức tượng ông lão này chính là Vạn Kính Thiên Hoa và Hư Ảnh Vô Sắc.
– Cha! Con có cảm giác không ổn.
Khổng Tước Phong Điền liền nói với cha của mình, Thần Hoàng như ông nhìn thấy tượng nữ nhân thì si mê, tượng ông lão thì lại sợ hãi. Chuyện này không hề bình thường chút nào.
– Không được bất kính, đây là phòng của lão tổ nên những bức tượng này chắc là của ngài ấy.
Khổng Tước Hữu Lâm bình tĩnh hơn con trai của mình, ông ta biết rõ là nơi này do lão tổ làm ra nên sẽ không có nguy hiểm gì.
Cạch Cạch Cạch Cốc Cốc Cốc !!!
Một âm nhạc phát ở phía cuối của căn phòng, nghe thấy vậy thì ba người kia liền đi tới.
– Lão tổ!!! Tiểu bối chúng con bái kiến người.
Ba người ngay khi vừa thấy có một người đang quay lưng với bọn họ đang chăm chú điêu khắc một khúc gỗ, bọn họ liền nhận ra bóng lưng này chính là lão tổ của mình. Cả ba người liền quỳ xuống hành lễ với người kia, nhưng người kia vẫn không đáp lại, bàn tay của người đó liền chỉ sang một chiếc bàn gần đó và trên chiếc bàn có đầy những dụng cụ làm mộc và làm đá được đánh số từ 1 đến 30.
– 12
Người kia nói khiến cho ba người kia ngây người ra một lúc nhưng sau đó liền hiểu ra.
– Để con.
Khổng Tước Phong Điền liền nhanh tay lấy chiếc dùi số 12 kia đưa cho lão tổ.
Cạch Cạch Cốc Cốc!!!
Người kia liền cầm lấy chiếc dùi rồi tiếp tục công việc của mình. Thời gian cứ tiếp tục trôi và không biết là bao nhiêu lâu sau thì tiếng đục đẽo mới dừng lại.
– Đứng lên hết đi.
Giọng nói đó lại vang lên, ba người nghe thấy vậy thì liền đứng dậy.
– Tạ ơn lão tổ!
Bọn họ cung kính.
– Lúc ta bảo các ngươi lấy hộ dùi số 12 thì cả ba người các người đều chậm chạp mất đến 7 giây, ta hi vọng là các ngươi sẽ rút kinh nghiệm cho lần sau.
Người đó liền quay người lại rồi nói. Nếu như ba người kia chưa từng nhìn thấy lão tổ của họ trước đây thì chắc họ sẽ không thể tin vào nổi những gì họ đang thấy trước mặt lúc này. Người đang nói kia là một thiếu niên ngoài 20, khuôn mặt có phần thư sinh ưa nhìn, nếu ai mà không biết rõ thì chắc không thể tin người thiếu niên này đã là lão tổ của một gia tộc lớn.
– Mong người thứ lỗi, chúng con sẽ rút kinh nghiệm.
Ba người kia liền nói.
– Được rồi! Nghe các ngươi cãi nhau ngoài kia ta đã biết là có một hậu nhân đã chết. Phong Điền!! Ngươi muốn ta đòi công đạo cho con của ngươi sao?
Khổng Tước Đại Ma liền hướng ánh mắt về phía Phong Điền. Nghe thấy vậy thì ông ta liền quỳ xuống.
– Con xin ngài! Con cầu xin lão tổ hãy đòi lại công đạo cho con của con, tiểu Dao là đứa có tài nhưng nó bị người ta hại chết. Con xin ngài hãy giúp con đòi lại công đạo cho nó.
Vừa dập đầu, Phong Điền vừa cầu xin.
– Con của ngươi chết vì bị hại hay là nó bị đánh chết?
Khổng Tước Đại Ma hỏi lại.
– Bẩm lão tổ…!!!!
Khổng Tước Giao Long vừa định nói thì bị hành động dơ ngón trỏ của lão tổ ra hiệu dừng lại.
– Đừng chen lời khi người khác đang nói chuyện. Đợi đến khi được hỏi, ngươi hiểu?
Khổng Tước Đại Ma nói với hắn.
– C Con xin người thứ lỗi, là con sai!!
Khổng Tước Giao Long liền im lặng ngay sau đó.
– Trả lời ta, con ngươi bị hại chết hay là bị đánh chết?
Ông nói tiếp. Đến lúc này Phong Điền không dám dấu diếm nữa, ông ta kể lại chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó. Nghe sau câu chuyện thì Khổng Tước Đại Ma không khỏi bật cười nhưng nụ cười này không phải là của sự vui vẻ.
– Con ngươi dùng mệnh thiên khế ước để tử chiến nhưng đánh không lại, may mắn là được ông nội của nó đến cứu nhưng cũng bị 6 viện trưởng ở đó dọa lui và các ngươi đến đây cầu ta giúp để trả thù cho đứa cháu không đủ năng lực sinh tồn kia.
Ông ta ngữ khí không nặng không nhẹ nói. Nghe thấy lão tổ nói vậy thì Khổng Tước Phong Điền liền cứng họng không biết phải nói gì. Nhưng cha của hắn thì liền lên tiếng.
– Bẩm lão tổ ! Đúng là tiểu Dao chết vì không đủ năng lực nhưng 6 tên khốn kia lại dám sỉ nhục ngài. Chúng dám gọi ngài là lão khọm già, đấy là điều không thể chấp nhận được.
Khổng Tước Hữu Lâm chắp tay nói, nhớ lại những gì 6 kẻ kia nói không khỏi khiến ông ta tức điên. Nhưng Khổng Tước Đại Ma khi nghe những lời này thì sắc mặt cũng không thay đổi gì thậm chí 1 cái nhíu mày cũng không.
– Nếu ngươi không tự tin và ngông cuồng một cách ngu xuẩn ở Thánh Cơ Thần Viện thì liệu ta có bị chửi không? Xem chừng việc ngươi đứng trên đỉnh của 1 ngọn đồi quá lâu đã khiến mắt ngươi mờ đi và không còn nhìn thấy những đỉnh núi khác cao hơn rồi.
Khổng Tước Đại Ma trầm ngâm nói.
– Ta nhớ ngươi là một kẻ thận trọng và biết suy nghĩ lắm cơ mà Khổng Tước Hữu Lâm!? Sao lần này ngươi lại phạm phải một sai lầm cơ bản đến vậy? Ngươi nghĩ chỉ với sự xuất hiện của ta thì ngươi đã có thể dẫm lên đầu cả thiên hạ sao?
Khổng Tước Đại Ma vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào lão giả 60 tuổi đang cúi gằm mặt xuống kia.
– 6 tên Thần Đế sơ cấp dám coi thường một kẻ đã đến một bước kia như ta thì ngươi phải hiểu rằng là chúng có phải có cái gì thì mới dám làm như vậy. Nói đi, 6 tên đó bắt ngươi phải trả giá những gì?
Dứt lời người thiếu niên này liền bước đến trước mặt Khổng Tước Hữu Lâm.
– Bẩm Bẩm lão tổ là 1 cánh tay và 1 chiếc nhẫn thời không.
Ông ta run run nói, một đời khôn khéo của ông ta không ngờ lại có lúc ngu xuẩn đến vậy. Đến khi nghe lão tổ nói thì ông ta mới hiểu ra, đúng là không phải tự nhiên 6 tên Thần Đế sơ cấp dám sỉ nhục lão tổ và mình.
– Biết tại sao ta hôm nay lại gọi các ngươi vào căn phòng này không?
Khổng Tước Đại Ma hỏi, nghe lão tổ hỏi vậy thì 3 người kia liền đáp.
– Chúng con không biết thưa lão tổ.
– Vì Thánh Cơ Thần Viện là nhà của một trong hai vị được ta đúc tượng ở đây và người mà các ngươi muốn ta đến để lấy mạng báo thù cho con cho cháu của các ngươi là con của ngài ấy. Hôm qua một trong hai vị kia đã gửi cho ta một tin nhắn khá là hay, đám các ngươi muốn nghe thử không?
Vừa nói Khổng Tước Đại Ma vừa lấy ra một viên ngọc nhỏ bằng viên bi, đây chính là Ngọc Truyền Âm dùng để lưu trữ lời nói và có thể dùng để gửi đến những nơi khác. Khi đám người của Khổng Tước Hữu Lâm còn đang rụt rè thì người thiếu niên này đã kích hoạt Ngọc Truyền Âm. Một giọng nói của nữ nhân vang lên.
” Chúc mừng ngươi! Khổng Tước Đại Ma, hậu nhân nhà ngươi đã dây vào kẻ không nên dây nhất trong thế giới này rồi đó.”