Dịch: Huyết Hận
Nguồn: Sưu Tầm
Tiếng nhạc đau thương vang vọng khắp quán bar.
Thân thể của Lâm Hiểu Tình đã dần ổn định trở lại, nhưng cô vẫn dựa vào vai Sở Phàm. Nước mắt trên mặt đã khô, đôi mắt xinh đẹp trải qua cơn khóc lại càng thêm ướt át, thật sự là dụ người!
Sở Phàm vốn là vỗ nhẹ lên lưng Lâm Hiểu Tình, không ngờ lúc này tay hắn lại quàng sau lưng cô. Hắn hiểu rõ rằng hắn đang ôm một cô gái thành thục như một trái đào chín. Hắn còn biết rằng bộ ngực vĩ đại của Lâm Hiểu Tình vẫn đang dán vào ngực hắn. Nhưng lúc này trong đầu hắn không hề có một chút suy nghĩ bậy bạ nào, bọn họ giống như hai linh hồn cô đơn ôm nhau, tìm kiếm một chút ấm áp trong lòng!
Lúc này, tuy nói rằng Lâm Hiểu Tinh xin đẹp vô ngần, làm cho người khác phải xấu hổ, nhưng khi biết được sự đau khổ của cô ấy, có người đàn ông nào lại nghĩ được những chuyện bậy bạ? Nếu có, thì thật sự là không bằng cầm thú!
Thật lâu sau, Lâm Hiểu Tình mới buông tay đang ôm Sở Phàm ra, ngẩng đầu lên, mặt hơi ửng đỏ, làm cho khuôn mặt tái nhợt lúc này như có thêm sức sống, nhẹ giọng nói:
– Cảm ơn bờ vai của anh!
– Không cần khách sáo, cô đã khá hơn chút nào chưa?
Sở Phàm hỏi.
– Uhm, giờ đã thấy tốt hơn rồi.
Lâm Hiểu Tình sửa lại quần áo một chút, nói.
– Cho đến khi nào tâm bệnh của cô chưa dứt, cô sẽ chưa thể vui vẻ được.
Sở Phàm nói.
Lâm Hiểu Tình thở dài, đáp:
– Anh nói đúng, anh từng nói với tôi: “Nếu mình không làm cho mình khổ sở thì người khác sẽ không bao giờ làm cho mình buồn phiền được. Bởi vì thật sự đó là do chính bản thân mình, do mình không dứt bỏ được nó.”. Đúng là tôi thật sự không biết làm sao dứt bỏ nó.
– Có đôi khi tự mình bỏ đi là cách tốt nhất để dứt bỏ. Cô biết hắn làm cho nhiều người phải chịu đau khổ, sao không quyết đinh bỏ hắn mà đi chứ?
Lâm Hiểu Tình có vẻ hơi kích động, hỏi.
– Thật sao? Vậy thì tại sao tim tôi lại đập nhanh thế này chứ?
Sở Phàm nói tiếp:
– Tình yêu không phân biệt sớm hay muộn, có một số người còn chưa sinh ra cũng đã được nói đến chuyện yêu đương, ví dụ như hôn nhân định trước. Mà cũng có những người đến tám mươi mới có thể cưới vợ, vui vẻ lúc cuối đời. Hơn nữa, phụ nữ các cô như rượu, càng để lâu lại càng tinh khiết và thơm mê người.
Sở Phàm nói xong nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt thích thú.
– Anh có ý gì? Lần này là đến tôi không hiểu!
Lâm Hiểu Tình tròn mắt hỏi.
– Không có ý gì, chính là ……..
Sở Phàm nói xong ánh mắt đảo qua ngực Lâm Hiểu Tình, bộ ngực căng tròn, đúng là một bộ ngực hoàn mỹ mà!
– Chỉ là cái gì?
Lâm Hiểu Tình nhìn theo ánh mắt Sở Phàm, trong nháy mắt mặt đã ửng đỏ.
– Là tôi muốn nói, cô rất xinh đẹp, nhưng cô cười lên càng xinh đẹp hơn!
Sở Phàm thu hồi ánh mắt, nói.
– Ha ha………
Lâm Hiểu Tình thoải mái cười, cô đã nhận ra đã lâu lắm rồi cô chưa cười thoải mái như vậy.