Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 82 Lại đóng vai bạn trai – Botruyen
  •  Avatar
  • 48 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 82 Lại đóng vai bạn trai

 

Dịch: Hoả Phụng Thần

Nguồn: Sưu Tầm

 

Lâm Hiểu Tình mặc một chiếc váy màu bạc, bên trên mặc một chiếc áo sơmi khá gợi cảm, cắt rất vừa vặn với người. Tay đeo một cái túi xách tinh xảo, dưới chân đi một đôi giày cao gót màu bạc, gõ phát ra tiếng kêu lộp cộp trên nền xi măng theo mỗi bước đi.

Lâm Hiểu Tình vẫn xinh đẹp gợi cảm như vậy, khuôn mặt trái xoan trang điểm khéo léo vẫn như cũ mang theo một chút lạnh lùng. Tuy nhiên trên mặt nàng hiện đang mang vẻ bực mình, dường như đang bốc hỏa. Trong lòng Sở Phàm thừa hiểu, nữ nhân vào lúc này tuyệt đối không thể động đến được. Một khi nàng lấy anh ra làm đối tượng để phát tiết, thường thì nàng luôn luôn đúng, cho dù anh nói gì cũng là vô lý hết. Hơn nữa anh nói một câu thì nàng liền dùng mười câu thậm chí là hàng trăm câu đè bẹp dí điều phản bác của anh. Cho nên, nam nhân thông minh đều hiểu lúc này tốt nhất là nên tránh đi, không thể chính diện giao phong. (Ta quá đồng ý với tác giả, tên nào có người yêu hẳn thấy đúng – DG)

Sở Phàm cũng không ngốc, nên ánh mắt hắn thuận theo tự nhiên từ trên khuôn mặt Lâm Hiểu Tình dời xuống dáng người cao gầy, thon thả khêu gợi, tiếp theo lại dời xuống dưới, dừng lại ở cặp đùi đang đi tất dài màu da gợi cảm của Lâm Hiểu Tình. Ý đồ của Sở Phàm đương nhiên là nhìn toàn thân Lâm Hiểu Tình. Tuy nhiên trong quá trình nhìn, hắn lựa chọn theo hướng từ trên xuống dưới, như vậy có thể thưởng thức hết dáng người ngạo nhân của Lâm Hiểu Tình.

Hắn khẳng định là Lâm Hiểu Tình có chú ý tới hắn, nhưng hắn không thể xác định Lâm Hiểu Tình có còn nhớ rõ hắn hay không. Mặc kệ như thế nào, Sở Phàm quyết định làm như không thấy. Hắn nghĩ thầm rằng: “Chỉ cần mình không chủ động đi tìm phiền toái thì hẳn là phiền toái cũng sẽ không tìm đến cửa nhà mình”

Nhưng lúc này hắn sai lầm rồi, mặc kệ hắn cúi đầu như thế nào, lại giả bộ như là không thấy gì nhưng Lâm Hiểu Tình vẫn đang thẳng tiến về phía hắn!

Trên thế giới này, thời điểm diễm phúc tới anh có không muốn nhận cũng không được. Nhưng khi phiền toái tới thì anh có muốn trốn cũng không xong. Chỉ là lúc này đây Sở Phàm không biết được là Lâm Hiểu Tình tìm đến tận cửa là diễm phúc hay là phiền toái. Đó là một vấn đề nghiêm trọng, liên quan đến việc hắn sẽ được lên thiên đường hay phải xuống địa ngục.

Lâm Hiểu Tình vẫn nhịp nhàng trên đôi giày cao gót, bước về phía Sở Phàm. Lúc này đột nhiên Sở Phàm nhìn thấy phía sau Lâm Hiểu Tình còn có một người đàn ông. Hắn nhìn Lâm Hiểu Tình lần nữa, cô nàng cũng đang nhìn hắn. Hả, trong mắt Lâm Hiểu Tình dường như có tín hiệu cần sự giúp đỡ. Trong lòng Sở Phàm cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ giữa ban ngày mà Lâm Hiểu Tình lại gặp cái gì gọi là phi lễ hay là cướp giật?

Lúc này Lâm Hiểu Tình đã tới gần Sở Phàm, nàng đột nhiên mở miệng nói:

 

– A Hào, anh tới rồi à?

“A Hào à? Hóa ra không phải là tới tìm mình”. Sở Phàm thầm nghĩ

Nhưng mà không chỉ có vậy, Lâm Hiểu Tình vừa đến gần hắn, trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng gì đã ôm chầm lấy hắn. Một hương thơm tràn ngập mùi vị nữ tính thành thục xông vào mũi Sở Phàm. Hai ngọn nhũ phong đầy đặn có phần còn hơn cả Tô Phỉ đang dán vào ngực hắn. Sở Phàm không biết làm thế nào nữa cả. “Sức hấp dẫn của mình chẳng lẽ lớn đến mức làm cho Lâm Hiểu Tình nhung nhớ ư?”

– Giúp tôi giải quyết cái gã đàn ông đang bám theo đằng sau. Cảm ơn!

 

Lâm Hiểu Tình nhẹ giọng nói bên tai hắn.

– Buông tay, mẹ mày có biết tao là ai không?

 

Lâm Phong tức giận nói.

– Tôi nói lại lần nữa, buông bạn gái của tôi ra.

 

Sở Phàm liền tăng thêm lực tay, đối với thủ kình mạnh mẽ “kim cương thủ” thì hắn vẫn rất tự tin.

Lâm Phong cảm thấy nỗi đau đớn truyền lên từ tâm can đi ra khắp toàn thân. Cảm giác được vai phải của mình như bị bóp nát, đau đớn kịch liệt, hai chân gã phát run, cuối cùng đành buông cánh tay Lâm Hiểu Tình ra, trong mắt tràn đầy lửa giận nhìn về phía Sở Phàm.

– Lâm tiên sinh quả là thức thời. Nhớ kĩ, về sau còn quấy rầy bạn gái của tôi nữa thì anh sẽ không được may mắn như hôm nay đâu. Còn không mau cút đi.

 

Sở Phàm đẩy một cái, Lâm Phong liền lảo đảo nhao cả người về phía trước, suýt nữa thì ngã đập mặt xuống đất.

Sau khi đứng vững, Lâm Phong xoa xoa vai phải của mình, lạnh lùng nhìn về phía Sở Phàm, âm trầm nói:

 

– Mày cứ chờ đấy!

 

Nói xong lại nhìn về phía Lâm Hiểu Tình, nói từng chữ một:

 

– Hiểu Tình, em vĩnh viễn là người của anh. Em chạy không thoát đâu

 

Nói xong liền quay đầu rời đi.

Lâm Hiểu Tình trong mắt hiện lên một tia sầu lo, tiếp theo nàng quay đầu nhìn về phía Sở Phàm thì phát giác Sở Phàm cũng đang nhìn nàng chằm chằm!

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.